Đây là quê của Trần Đại Lực, cũng là hang ổ của hắn, gần như có thể khẳng định đối phương là Trần Đại Lực.
Nghe tin này, La Băng tái mặt, ngay cả Trình Nhược Lâm cũng rất sợ hãi.
Các cô không ngờ nhiều năm như vậy mà Trần Đại Lực lại đột nhiên phá băng đi tới, lại còn dám theo dõi từ An Đô đến Văn Thành. Không biết đối phương sao lại biết La Băng muốn tới Văn Thành gặp Triệu Quốc Đống.
Nghĩ tới mấy năm vừa qua vẫn bị Trần Đại Lực theo dõi, La Băng không khỏi run lên.
- Em không nên quá lo lắng. Trần Đại Lực rất khôn khéo, nếu có thể nhẫn nhịn lâu như vậy thì nói rõ y có không ít thời cơ đối phó em nhưng vẫn không chạm vào em. Điều này nói rõ y muốn nhằm vào là anh. Hắc hắc, anh thật ra có chút hứng thú không biết mấy năm qua Trần Đại Lực làm gì. Nghe nói y kinh doanh khá tốt, trong tay có công ty xây dựng.
Biết lai lịch của đối phương, Triệu Quốc Đống ngược lại khá yên tâm. Hắn chỉ sợ đối phương đầu nóng lên rồi nhằm vào La Băng hoặc Trình Nhược Lâm thì không ổn. Nếu đối phương chỉ nhằm vào mình, như vậy La Băng sẽ không sao. Trần Đại Lực đây là muốn từ La Băng để lấy được nhược điểm của mình, sau đó bắt mình đi vào khuôn khổ. Đối phương có tâm tư này mình thật ra có thể lợi dụng một chút, xem xem làm như thế nào xử lý đối phương.
- Quốc Đống, anh nói Trần Đại Lực có thể vẫn theo dõi em không?
La Băng nghĩ tới việc này mà không khỏi sợ hãi.
- Tiểu Băng, em không cần nghĩ nhiều như vậy. Trải qua việc này anh nghĩ Trần Đại Lực ít nhất phải thu mình lại khá lâu. Chẳng qua anh đoán cuối cùng y vẫn sẽ thông qua em để nhằm vào anh.
Triệu Quốc Đống rất tự nhiên nói.
- Nhưng chỉ cần anh biết hắn có ý nhằm vào anh là đủ. Anh đoán hắn sẽ không đối phó em mà muốn từ em để kéo anh ngã ngựa. Đây là con rắn độc trốn từ nơi gần đó mà rình mồi. Rắn chỉ nguy hiểm khi trốn chỗ tối còn ra ánh sáng lại không có gì nguy hiểm. Em yên tâm, anh có chừng mực.
Mấy người Đinh Lập Cường không tìm được gì giá trị, Triệu Quốc Đống cũng chuyên môn nói với Đinh Lập Cường không nên rút dây động rừng, không thẩm vấn được gì thì thả đối tượng ra, đối tượng ở Văn Thành cũng không làm được gì cả.
La Băng và Trình Nhược Lâm cũng đổi khách sạn, muốn tìm một khách sạn an toàn ở Văn Thành này cũng không khó, giao cho Đinh Lập Cường lo liệu là Triệu Quốc Đống yên tâm.
Biểu hiện của Đinh Lập Cường làm Triệu Quốc Đống rất hài lòng. Có thể nói Đinh Lập Cường chính là trợ thủ tốt nhất của hắn ở Văn Thành, đương nhiên chỉ là người giúp giải quyết mấy việc không tiện giải quyết. Chỉ tiếc thời gian hắn gặp Đinh Lập Cường quá muộn, nếu không được mình giúp thì đối phương hoàn toàn có thể đi thêm bước nữa.
Trình Nhược Lâm và La Băng ở Văn Thành ba ngày mới rời đi, Triệu Quốc Đống dành thời gian đi chơi với các cô nửa ngày, đương nhiên buổi tối lại khác. Thân phận của hắn quá mẫn cảm nên nhiều địa phương hắn không thể đi.
Trần Đại Lực xuất hiện là một cảnh tỉnh với Triệu Quốc Đống, trên đời không có lúc nào thuận buồm xuôi gió, cũng không phải tất cả mọi người đều ủng hộ, thích và tôn trọng anh. Cũng có người bất mãn, hận anh tới tận xương tủy. Có lẽ hầu hết người không có năng lực trả thù anh nhưng chỉ một hai người trong đó có năng lực trả thù thì anh phải thật cẩn thận.
Bây giờ Trần Đại Lực trồi lên mặt nước chỉ là một ví dụ, không chừng còn có người mạnh hơn giấu ở nơi bí mật nào đó. Ví dụ như Khanh Liệt Bưu, một khi quan hệ giữa mình với Lưu Triệu Quốc bị tan vỡ thì hắn có thể đi lên con đường giống Trần Đại Lực không?
Hồng nhan họa thủy, câu này không sai, nhưng căn nguyên chính thức không phải do hồng nhan mà do chữ “lợi”. Triệu Quốc Đống tin Trần Đại Lực nhìn chằm chằm vào mình tuyệt đối không phải do quan hệ giữa mình với La Băng, Trần Đại Lực nhất định có mưu đồ nên mới ẩn nhẫn lâu như vậy.
Có được nhược điểm của mình thì hắn sẽ được gì? Nói vậy Trần Đại Lực đã tính toán từ rất lâu. Trần Đại Lực tuy bụng dạ xấu xa nhưng đầu lại rất thông minh khôn khéo. Y lại từng làm đến cấp chính huyện, người như vậy nếu đi lạc lối thì sức sát thương rất lớn. Y nếu thu thập tin tức của cán bộ lãnh đạo để đi lên thì sẽ rất nguy hiểm.
…
- Văn Minh, Khánh Xuyên, nào các anh phải mời trưởng ban Triệu vài chén. Hạng mục qư đã được phê duyệt, đây là việc lớn đối với Văn Thành, Điền Nam chúng ta. Trong đó toàn bộ nhờ trưởng ban Triệu giúp đỡ. Nếu không phải nhờ vận động hành lang của trưởng ban Triệu thì hạng mục này không hy vọng được duyệt. Chỉ riêng điểm này hai anh cũng cần uống vài chén với trưởng ban Triệu.
Dương Bưu mặt đỏ bừng bừng nói.
Qư cuối cùng đã được hội nghị thường vụ Quốc vụ viện thông qua, tổng vốn đầu tư trên 12 tỷ, cũng là hạng mục xây dựng cơ sở vật chất lớn nhất của Điền Nam ngoài cao tốc Điền Miễn, đường sắt Điền Miễn.
Hạng mục này tiêu tốn không ít tâm trí của y. Trong một hai tháng nay Dương Bưu không nhớ mình bay lên Bắc Kinh bao chuyến, không biết gặp lãnh đạo Ủy ban kế hoạch phát triển tỉnh và thị xã Văn Thành bao lần. Mọi người gầy vài cân cuối cùng bây giờ chuyện đã xong.
Thái Chánh Dương cũng rất hài lòng vì hạng mục này cuối cùng đã được duyệt. Trên hội nghị thường vụ tỉnh ủy, Thái Chánh Dương đã chuyên môn khẳng định công việc của Dương Bưu, điều này làm Dương Bưu rất vui vẻ.
Nói chuyện một lúc, Dương Bưu lắc đầu nói:
- Trưởng ban Triệu, tài năng của anh không phát huy ở phương diện này đúng là rất đáng tiếc. Như vậy đi Văn Minh, Khánh Xuyên, các anh mời trưởng ban Triệu ba chén, tôi đi cùng. Trưởng ban Triệu, như vậy anh chắc không có ý kiến chứ?
- Hắc hắc, chủ tịch Dương, anh hôm nay không phải muốn ném mấy thứ trong lòng mới được thư thái sao? Hay là như vậy, hai người bọn họ mời anh ba chén, tôi đi cùng, sau đó tôi mời anh ba chén, cảm ơn anh đã ủng hộ công việc của Văn Thành. Tôi còn là lãnh đạo phụ trách Văn Thành, Văn Thành phát triển thì tôi cũng thấy vẻ vang.
Dương Bưu uống khá tốt nhưng bị tiến công như vậy thì chỉ sợ y ăn không tiêu.
Dương Bưu có lẽ do tâm trạng rất tốt nên lập tức đáp ứng. Uống một vòng khiến mấy người trên bàn đã hơi lảo đảo.
- Trưởng ban Triệu, theo ngài lâu như vậy tôi học được rất nhiều điều từ ngài. Tôi thật hy vọng trưởng ban Triệu vẫn phụ trách Văn Thành chúng tôi, như vậy tôi có thể hỏi ý kiến ngài bất cứ lúc nào. Trưởng ban Triệu, tôi mời ngài một chén.
Diệp Khánh Xuyên chân thành nói làm Triệu Quốc Đống khá cảm động. Hắn bưng chén lên nói:
- Khánh Xuyên, không nói mấy câu khách khí đó, cạn.
Uống cạn chén, Diệp Khánh Xuyên tuy đã có hơi men nhưng vẫn duy trì được lí trí.
- Sau này trưởng ban Triệu nếu lên Bắc Kinh thì còn xin mời giúp đỡ Văn Thành chúng tôi nhiều hơn.
- Bắc Kinh? Khánh Xuyên, anh có phải uống hơi nhiều không?
Triệu Quốc Đống nhìn quanh sau đó lạnh nhạt nói.