Cẩn thận vẫn hơn, có chuẩn bị vẫn hơn, đây là quan điểm của Âu Dương Cẩm Hoa. Từ khi biết mình sẽ làm thư ký cho phó chủ nhiệm Triệu Quốc Đống, y vừa vui vừa có chút nuối tiếc. Vui là cuối cùng đã đến lượt mình, nuối tiếc là y hy vọng có thể làm thư ký cho nguyên trưởng ban thư ký bây giờ đã lên làm phó chủ nhiệm. Dù sao mình cũng quen trưởng ban thư ký, hơn nữa nguyên trưởng ban thư ký cũng đối xử tốt với mình.
Chẳng qua quyết định của tổ chức chỉ có thể phục tùng, lại còn phải làm tốt.
Âu Dương Cẩm Hoa mặc dù mới 29 tuổi nhưng lúc học đã là Đảng viên, sau khi tốt nghiệp đại học liền tới Tập đoàn Trung Cương công tác hai năm, sau đó điều tới hiệp hội quy hoạch và phát triển sản nghiệp quốc tế Trung Quốc thuộc Ủy ban kế hoạch phát triển làm ba năm, hai năm trước mới từ hiệp hội điều tới phòng tổng hợp – thư ký thuộc văn phòng ủy ban công tác. Tuổi y ở trong phòng không phải nhỏ nhất, lý lịch cũng không kém. Chẳng qua thời gian làm việc ở ủy ban không lâu nên Âu Dương Cẩm Hoa cảm thấy mình là yếu thế nhất.
Bất cứ một đơn vị, quần thể nào đều nói đến lý lịch. Ngoài lý lịch công tác của anh còn muốn nói số năm công tác của anh ở ngành đó. Đây là tích lũy quan hệ, cũng là cạnh tranh, tích lũy và cạnh tranh thắng sẽ được lãnh đạo cấp trên tán thành.
Lần này mình coi như thành công.
Chức thư ký mới nghe không phải chức vụ vinh quang gì nhưng chỉ có người trong nhà nước mới biết rõ trọng lượng làm thư ký cho lãnh đạo khác như thế nào so với một nhân viên bình thường.
Nhân viên bình thường của phòng tổng hợp, ban thư ký thì anh chỉ là làm việc lặt vặt, làm tay viết. trưởng ban thư ký, trưởng phòng giao anh bản thảo để anh sửa, cho anh vài ý là anh phải dùng hết tâm trí suy nghĩ viết ra, sau đó sửa chữa là việc của trưởng phòng, phó trưởng ban thư ký… cuối cùng căn bản không có ai nhớ được sự nỗ lực, công sức của anh.
Vì cạnh tranh chức vụ thư ký này, Âu Dương Cẩm Hoa đã tích cực chuẩn bị từ một năm trước. chủ nhiệm Trần còn có một năm đến lúc lui xuống, như vậy rất có thể có một phó chủ nhiệm mới sinh ra. Mặc kệ là sinh ra từ ủy ban hay là điều từ ngoài, cũng không cần biết bọn họ đã có thư ký hay chưa tóm lại cũng có cơ hội. Dù là 1% cơ hội cũng phải nỗ lực 100% để tranh thủ, đây là điều Âu Dương Cẩm Hoa vẫn theo đuổi/
Chăm chú cần cù làm từng việc được giao, cố gắng để trưởng ban thư ký có ấn tượng tốt nhất, Âu Dương Cẩm Hoa biết mình yếu thế, thời gian làm việc ở ủy ban quá ngắn, lý lịch thiếu. Sở dĩ mình được điều tới văn phòng ủy ban là do phó chủ nhiệm Trần Cẩm Tài đọc một bài mình viết ở hiệp hội, sau đó lại trùng hợp văn phòng thiếu một nhân viên ở phòng tổng hợp – thư ký, chủ nhiệm Trần thuận miệng nói ra, không ai phản đối.
Năm thứ nhất khi tới ủy ban, Âu Dương Cẩm Hoa chăm chỉ làm việc, mang theo đuôi làm người, chuyện người khác không muốn làm đều rơi vào đầu y, y không từ chối. Y tận tâm làm tốt, y tin rằng việc mình làm sẽ có lãnh đạo thấy.
Bắt đầu từ năm thứ hai y cũng chủ động viết bài trình lên cho trưởng phòng, các trưởng ban, phó trưởng ban thư ký. Âu Dương Cẩm Hoa cảm thấy điểm này mình làm rất thành công, nó chẳng những phát huy thế mạnh của mình, cũng được trưởng ban thư ký và trưởng phòng tán thành.
Bây giờ mình cuối cùng đã thành công. Mặc dù không thể phục vụ nguyên trưởng ban thư ký nhưng nghe nói phó chủ nhiệm Triệu Quốc Đống còn xếp trước phó chủ nhiệm Ngụy. Mặc dù điều này không nói rõ gì nhưng cũng là ám chỉ mà.
- Âu Dương, cậu nói sếp mới của chúng ta có tính cách gì? Nghe nói sếp mới 36 tuổi, mẹ ơi, cậu nói sếp có phải ngồi tên lửa bay lên không?
Lái xe lão Ngô làm lái xe lâu năm ở Ủy ban kế hoạch phát triển, cả đời làm lái xe, cũng hầu hạ qua vài đời phó chủ nhiệm nhưng đều không quá lâu, có lúc do vận mệnh, ví dụ như vị phó chủ nhiệm đó làm một hai năm là đi, cũng có do nguyên nhân do sức khỏe của sếp, cũng có do chính y là lẻo miệng, tính cách này sẽ không có vị lãnh đạo nào thích.
Âu Dương Cẩm Hoa cũng không thích lái xe này, tuy không thể nói là chán ghét nhưng miệng tên này không chặt, bất cứ chuyện gì trong ủy ban đều có thể nghe được một ít từ miệng y. Người như thế tuy có quan hệ rộng nhưng không thể tin được.
- Ngô thúc, cái này cháu cũng không biết, chẳng qua cũng không hẳn. Sếp trước từng làm trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy Điền Nam.
Âu Dương Cẩm Hoa không muốn trả lời vấn đề này nhưng nghĩ ngày sau mình và lão Ngô sẽ phục vụ lãnh đạo khá lâu. Thư ký và lái xe là người bên cạnh lãnh đạo, không có quan hệ tốt thì lãnh đạo sẽ thấy mình làm thư ký không đủ trình độ.
- Hắc hắc, trưởng ban tổ chức cán bộ Điền Nam là cái gì, sếp mới của chúng ta có thể từ tỉnh biên giới tiến vào ủy ban là không đơn giản. Tôi sau khi từ bộ đội chuyển ngành đã bắt đầu lái xe ở ủy ban, lái xe hơn 20 năm, từ lúc là Bộ kế hoạch đến bây giờ thành Ủy ban kế hoạch phát triển nhưng chưa bao giờ nghe nói đến có phó chủ nhiệm nào mới 35, 36 tuổi, ngay cả phó chủ nhiệm 40 tuổi cũng chưa thấy. Phó chủ nhiệm từ ủy ban chúng ta đi ra sẽ là bí thư hoặc chủ tịch tỉnh. Âu Dương, cậu nghĩ xem chẳng phải có nghĩa sếp mới năm 40 tuổi sẽ thành cán bộ cấp bộ trưởng sao?
Mặc dù không thích nói chuyện về sếp mới với lão Ngô nhưng Âu Dương Cẩm Hoa cũng thừa nhận đối phương phân tích có lý.
Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia không thể so sánh với đơn vị khác. Có thể làm đến chức phó chủ nhiệm đều là tinh anh trong tinh anh, ai cũng đều là người được lãnh đạo cao cấp của Trung ương tán thành. Sếp mới nghe nói rất được phó thủ tướng Tiền thưởng thức, nhưng y hôm qua cũng nghe được một người ở Bộ năng lượng nói sếp lúc làm cục trưởng Cục quy hoạch phát triển ở Bộ năng lượng cũng rất được Phó thủ tướng lúc đó cũng là Ủy viên trưởng Lục Kiến Bang thưởng thức. Nghĩ vậy Âu Dương Cẩm Hoa không thể không thừa nhận sếp mới có điểm đặc biệt, nếu không sao hai vị thường vụ Bộ Chính trị đều tán thành.
- Âu Dương, chúng ta lát nữa về thẳng ủy ban hay là đi đâu?
Lão Ngô nhìn đồng hồ, bọn họ đến hơi sớm. Dù sao lần đầu đón sếp, sớm một chút vẫn hơn.
- Trưởng ban thư ký dặn đến Ban Tổ chức cán bộ trước, sau đó về ủy ban.
Âu Dương Cẩm Hoa không biết trưởng ban thư ký sao an bài như vậy, có lẽ có người của Ban Tổ chức cán bộ Trung ương đang chờ.
Triệu Quốc Đống cùng Lưu Nhược Đồng đi xuống cầu thang, điều này làm hắn không quen.
Theo hắn nhớ chưa ai làm như vậy. Ở chỗ La Băng hắn thường rời đi một mình, chỗ Từ Xuân Nhạn cũng thế, chỗ Cổ Tiểu Âu càng thế. Bình thường hắn đi thì Tiểu Âu vẫn nằm ngủ ngon lành.
Lưu Nhược Đồng đưa hắn xuống lầu làm hắn có cảm giác không nói thành lời, cũng may xe Audi đã từ từ tiến tới trước cửa. Một thanh niên cao ráo linh hoạt từ ghế phụ xuống, sau đó bên lái xe cũng có một người đàn ông béo lùn khoảng hơn 50 tuổi đi xuống.
- Chủ nhiệm Triệu, tôi là Âu Dương Cẩm Hoa, có thể trưởng ban thư ký đã nói với ngài, sau này tôi là thư ký của ngày, đây là lái xe của ngài – Ngô Văn Chương.
Âu Dương Cẩm Hoa đi nhanh tới trước mặt Triệu Quốc Đống, cung kính mà không mất lễ độ giới thiệu mình và lão Ngô.
Triệu Quốc Đống gật đầu nói:
- Ừ, trưởng ban thư ký Sinh Long đã nói với tôi, sau này chúng ta cùng nhau làm việc. Đây là vợ tôi, Lưu Nhược Đồng, cậu gọi là Lưu tỷ, bác Ngô gọi Tiểu Lưu là được.
Nhìn hai người đều cao, một bên anh tuấn, một bên xinh đẹp, Âu Dương Cẩm Hoa và lão Ngô đều có cảm giác đây là cặp đôi trời sinh.
Âu Dương Cẩm Hoa và lão Ngô vội vàng chào, Lưu Nhược Đồng cũng rất thân thiện chào hai người, bảo hai người rảnh rỗi thì tới nhà chơi. Mặc dù đây chỉ là nói cho lễ phép nhưng cũng làm người ta có ấn tượng tốt.
Xe của Triệu Quốc Đống không phải xe mới nhưng có lẽ mới chạy được một hai năm, còn mới được bảo dưỡng. Triệu Quốc Đống ngồi vào xe cảm thấy không tệ, mặc dù hơi cũ nhưng hắn vốn không để ý nhiều mình đi xe, an toàn đặt lên trước.
Xe vững vàng chạy trên đường Bắc Kinh, nhìn dòng xe tấp lập, mọi người bận rộn đi đến nơi mình muốn tới, Triệu Quốc Đống có chút thất thần, trạm tiếp theo sẽ là nơi mình làm việc trong vài năm tới.