Hai nhân vật cao cấp của Tề Lỗ xuất hiện ở đây làm Triệu Quốc Đống có chút kinh ngạc. Nếu nói Hồng Hoán Quý là phó chủ tịch thường trực phụ trách công tác Ủy ban kế hoạch phát triển Tề Lỗ đến tham gia còn hợp lý, như vậy Nhâm Vi Phong là phó bí thư tỉnh ủy đến đúng là hơi lạ.
Đương nhiên hắn cũng vui vì Nhâm Vi Phong có thể tới. Có thể gặp lão lãnh đạo, Triệu Quốc Đống sao không vui được.
Hồng Hoán Quý mới lên làm phó chủ tịch thường trực chưa lâu, là người gốc Tề Lỗ, khá quen với Nhâm Vi Phong, quan hệ giữa hai người vẫn tốt. Theo Triệu Quốc Đống biết thì Hồng Hoán Quý được bí thư tỉnh ủy Tề Lỗ thưởng thức, từ trưởng ban tuyên giáo chuyển thẳng sang làm phó chủ tịch thường trực tỉnh là bước tiến không nhỏ. Nhưng được Quách Đạo Thành ủng hộ nên Hồng Hoán Quý có thể đảm nhiệm vị trí này.
Âu Dương Cẩm Hoa lặng lẽ đưa máy cho Triệu Quốc Đống. Triệu Quốc Đống đang thảo luận về phương án chỉnh hợp ngành thép của Tề Lỗ với hai người Nhâm Vi Phong, Hồng Hoán Quý. Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia đưa ra ý kiến chỉ đạo nhưng khi áp dụng vào thực tế sẽ dễ có sai khác. Mà quan hệ giữa công ty nhà nước, công ty tư nhân chính là điều khó hóa giải nhất
- Bí thư Vi Phong, chủ tịch Hoán QUý, không giấu hai người, thời gian trước tôi cũng đã thảo luận quan điểm này với chủ tịch Cảnh Đông tỉnh Tô, đó chính là công ty tư nhân có thể sát nhập công ty nhà nước không? Ở điểm này tôi nói rõ tại sao không thể? Sát nhập không đơn giản là thao túng, chỉ cần có thể ưu hóa kết cấu ngành nghề, tăng giá trị sản lượng thì chúng ta tại sao không làm. Nếu có thể sát nhập thì chính quyền vẫn có thể phái một người đến làm phó tổng giám đốc thực hiện chức trách giám sát.
- Chủ tịch Cảnh Đông cũng nói đến vấn đề tâm lý, thái độ của nhân viên các công ty nhà nước, đây cũng là một vấn đề. Nhưng bây giờ bây giờ công ty nhà nước đã chuyển sang chế độ công ty cổ phần được nhiều năm. Ở điểm này quốc gia đã có quy định pháp luật rõ ràng, thực hiện sát nhập thì tính chất công ty cũng không thay đổi nhiều. Chỉ cần công ty nghiêm khắc đóng bảo hiểm, đảm bảo quyền lợi cho nhân viên thì sẽ không có vấn đề gì. Đương nhiên cũng cần phải làm tốt công tác tuyên truyền và giải thích.
- Tôi thật ra cảm thấy nhiều người lo chính là sau khi công ty tư nhân sát nhập công ty nhà nước thì sẽ khiến tiền lương, chế độ đĩa ngộ, phúc lợi và trách nhiệm xã hội của công ty này có thể kém hơn trước không? Về vấn đề này lần trước khi tôi báo cáo với Thủ tướng Văn, Phó thủ tướng Tiền, Phó thủ tướng Tô đã nói đến đây là chức năng của cơ quan nhà nước. Nếu như công ty xuất hiện vi phạm mặc kệ là bảo vệ môi trường, quyền lợi người lao động hay là chiếm dụng đất đai thì đều phải kiên quyết xử lý, thành lập một hoàn cảnh công bằng, công chính trước pháp luật.
Hồng Hoán Quý một mực chăm chú cân nhắc ý của Triệu Quốc Đống, không the rnghi ngờ vị phó chủ nhiệm quá trẻ tuổi này có quan điểm cải cách cấp tiến.
Hắn nhìn các vấn đề từ việc công ty tư nhân sát nhập công ty nhà nước mang lại là quá đơn giản. Một vài quan điểm hắn nói ra chỉ có thể nói là phương hướng phát triển nhưng chứng thực vào thực tế thì chưa chắc đã làm người ta hài lòng.
Mà đối phương có lẽ cũng ý thức được vấn đề này nên ít nhắc đến vấn đề của vốn sở hữu nhà nước mà trọng điểm nhắc tới thân phận nhân viên công ty nhà nước và chế độ quyền lợi của họ sau này, nếu như có vấn đề thì rất có thể tạo ra các sự kiện quần thể. Đây là điều mà chính quyền cần cân nhắc, nhưng ý thức được vấn đề không có nghĩa anh sẽ giải quyết ổn thỏa mấy vấn đề này. Ở điểm này Hồng Hoán Quý còn có chút băn khoăn. Mặc dù bí thư Đạo Thành rất nghiêm khắc phê bình y nhưng y vẫn phải kiên trì nguyên tắc đó là đảm bảo sự ổn định rồi mới tiến hành cải cách từng bước.
Bí thư Đạo Thành để Nhâm Vi Phong đi đến giao tiếp với vị chủ nhiệm Triệu này có lẽ là do cảm thấy Nhâm Vi Phong khá quen Triệu Quốc Đống, hy vọng Tề Lỗ có thể nhanh chóng hoàn thành chỉnh hợp ngành thép, khiến cho ngành thép Tề Lỗ nhanh chóng đi vào quỹ đạo. Nhưng Hồng Hoán Quý không cho rằng Nhâm Vi Phong có thể dựa vào quan hệ cá nhân để mang lại khác biệt gì, cùng lắm là tạo không khí trao đổi tốt hơn mà thôi.
- Chủ nhiệm Quốc Đống, ngành thép Tề Lỗ nhất định phải được chỉnh hợp lại, cũng không thể chậm trễ.
Tỉnh ủy, ủy ban tỉnh rất chú trọng việc này. Chủ tịch Hoán Quý cũng vì thế mà dồn hết tâm huyết, mấy tháng nay bạc không ít tóc. ủy ban tỉnh cũng đang tích cực chuẩn bị chỉnh hợp theo ý kiến của Trung ương. Nhưng chỉ sợ anh cũng biết thép là ngành trụ cột của nền kinh tế quốc dân, đối với Tề Lỗ chúng tôi mà nói là cũng như vậy. Trước đó có công ty nước ngoài muốn vào mua lại thép Thái Sơn nhưng không được Bộ Thương mại thông qua, bây giờ vẫn còn ở thế bế tắc. Chúng ta hy vọng Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia có thể đưa ra chính sách chỉ đạo và đề nghị với Tề Lỗ.
Nhâm Vi Phong rất tự nhiên nói.
- Chỉ đạo và đề nghị thì tôi nghĩ Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia cũng đã đưa ra rất rõ ràng khi ủy ban tỉnh Tề Lỗ trình phương án sơ bộ lên, không nên lấy phương pháp ra lệnh hành chính mà đẩy mạnh, phải dựa vào phương thức của nền kinh tế thị trường để giải quyết vấn đề.
- Vậy chủ nhiệm Quốc Đống có thể nói rõ một chút không?
Nhâm Vi Phong và Hồng Hoán Quý nhìn nhau rồi hỏi thêm.
- Tôi muốn nói một câu đó là thịt ở mu bàn tay và lòng bàn tay đều là thịt. Làm như thế nào có lợi cho ngành thép Tề Lỗ phát triển thì làm như vậy, không nên dùng kính mắt để nhìn quyền sở hữu. Có câu nói rất đúng thịt nấu chín đều ở trong nồi. Chỉ cần ở địa phận Tề Lỗ thì tôi nghĩ ai sát nhập ai cũng được, chỉ cần phù hợp quy tắc kinh tế thị trường là được. Tôi còn muốn nói rõ một điểm công ty tư nhân xuất sắc có thể sát nhập công ty nhà nước có hiệu quả kinh doanh kém đã có tiền lệ, cũng không có luật nào cấm.
Triệu Quốc Đống lạnh nhạt nói.
Nhâm Vi Phong cùng Hồng Hoán Quý đồng loạt im lặng. Ở điểm này xem ra phương án của ủy ban Tề Lỗ làm không tốt.
Lần này có thể nói là quyết định tình hình phát triển trong mười năm thậm chí mười năm năm tới của ngành thép Tề Lỗ, mỗi một người công ty, mỗi người trong ngành này đều không muốn mình đứng sau lưng người khác, đều muốn lên tiếng, muốn chưng minh sự tồn tại của mình. Như vậy ai có thể đạt được vị trí tốt nhất, đạt được tán thành thì vẫn chưa có câu trả lời.
Không khí đang ngưng lại thì Âu Dương Cẩm Hoa lặng lẽ cầm điện thoại đi tới phía sau Triệu Quốc Đống.
Triệu Quốc Đống ra hiệu xin lỗi nghe máy, là thường vụ tỉnh ủy, phó chủ tịch tỉnh An Nguyên Tề Hoa gọi tới.
Tề Hoa cũng biết lúc này mời Triệu Quốc Đống thì hơi khó. Người muốn mời Triệu Quốc Đống dùng cơm là rất nhiều, có đôi khi thậm chí ngay cả muốn gọi được cho thư ký của hắn cũng là một vấn đề.
Triệu Quốc Đống rất khách khí nói vài câu rồi nói đã nhận lời mời bên Tề Lỗ trước. Nhưng hắn cũng nói có thể thay mặt Tề Lỗ mời khách tỉnh An Nguyên tới ngồi cùng.
Nghe nói Nhâm Vi Phong làm chủ, Tề Hoa có chút do dự. Dù sao làm đồng nghiệp nhiều năm nên giờ đi gặp cũng có chút không tiện. Chẳng qua Nhâm Vi Phong đã cầm máy chủ động mời khách tỉnh An Nguyên, Tề Hoa không tiện từ chối nên đành đáp ứng.
Không ngờ Nhâm Vi Phong lại ngồi cùng Triệu Quốc Đống vào lúc này, Tề Hoa rất kinh ngạc.
Nhâm Vi Phong làm phó bí thư tỉnh ủy Tề Lỗ, theo lý thuyết hội nghị này không có quan hệ mấy với tỉnh ủy. Nếu chỉ là Nhâm Vi Phong một mình mời Triệu Quốc Đống thì nó nói rõ quan hệ của hai người này không bình thường.
Vị trí phó chủ tịch thường trực tỉnh An Nguyên mà Nhâm Vi Phong để lại vẫn còn trống, Tề Hoa biết theo lý thuyết nên là của mình, mình bây giờ đang làm quyền phó chủ tịch thường trực tỉnh nhưng điều này cũng không có ý nghĩa gì, trong đó còn nhiều biến số, trước khi có quyết định thì không ai biết được.
Nghe nói Dương Kính Quang cũng có ý muốn cạnh tranh vị trí này nhưng chưa chắc được như ý. Nhưng đối phương có ý này thì cũng có vài phần tự tin nên làm Tề Hoa hơi lo lắng.
Lăng Chính Dược mặc dù không thích Dương Kính Quang nhưng ở chức vụ đó không phải hoàn toàn do bí thư tỉnh ủy quyết định được. Lần này Đàm Lập Phong lên làm thị trưởng An Đô và Long Ứng Hoa quay lại tỉnh An Nguyên, Trung ương đã rất tôn trọng Lăng Chính Dược. Đây là đãi ngộ chưa từng có khi Ứng Đông Lưu còn ở tỉnh An Nguyên. Nếu mọi chuyện đều làm theo ý bí thư tỉnh ủy thì chỉ sợ không phù hợp ý đồ của Trung ương. Ở điểm này Tề Hoa cũng biết bên trên có ý cân bằng, đây là điều Tề Hoa lo nhất.
Nghĩ vậy Tề Hoa khá lo lắng. Ngẩng đầu nhìn máy điện thoại, nhớ đến nhân vật chính trong bữa ăn tối nay, Tề Hoa càng thêm buồn bực.