Mục lục
Lộng Triều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Triệu Quốc Đống tất nhiên không biết mình lên xe bị người khác thấy.

Hắn không mang xe về An Đô, lần này hắn để Bành Trường Quý nghỉ. Hắn cũng có thể một mình đi đâu đó bắt xe là xong.

Xe taxi đưa hắn đến Quán phong tình Senna ở quảng trường La Mã, đây là một quán đồ tây khá ngon miệng.

Ăn cơm xong, Triệu Quốc Đống mới đưa một chiếc hộp trong tay cho Hàn Đông:
- Sinh nhật vui vẻ.

- Em còn tưởng anh quên sinh nhật em chứ?
Mặt Hàn Đông đỏ lên, làn da cô trắng nõn như ngọc bây giờ thêm sắc đổ càng thêm bắt mắt.

Hàn Đông cũng không mở xem quà là gì mà nhét vào túi của mình. Quà gì không quan trọng, chỉ cần hắn nhớ sinh nhật của cô là đủ rồi.

- Sao có thể chứ? Anh có thể quên sinh nhật của mình nhưng không thể quên Tiểu Đông.
Triệu Quốc Đống cười ha hả nói.

- 30 rồi, thời gian trôi quá nhanh.
Hàn Đông có chút xúc động khuấy cốc café nhưng ánh mắt lại nhìn về phía xa xăm.

Triệu Quốc Đống khẽ run lên. Hàn Đông bây giờ còn kiêu kỳ hơn xưa, cô nổi tiếng là đóa hoa hồng băng giá ở Ban Tuyên giáo An Đô. Mặc dù có rất nhiều người thèm muốn đóa hoa này nhưng ai cũng biết cô Trưởng phòng này có trái tim băng giá.

Từng có một thanh niên xuất sắc ở Ủy ban nhân dân thành phố An Đô theo đuổi nhưng liên tục bị từ chối mà vẫn không bỏ qua. Điều này làm Hàn Đông tức giận nên mắng cho tên này một trận ngay cửa, cuối cùng tên thanh niên đó không dám bước vào Ban Tuyên giáo nửa bước.

- Tiểu Đông, anh nghĩ mười năm sau chúng ta nếu có thể ngồi cùng nhau như thế này thì em cũng không thay đổi là bao.
Triệu Quốc Đống cũng không biết an ủi Hàn Đông như thế nào. Nhưng hắn biết mình dù nói dối thì cô cũng rất thích nghe.

- Ồ, tại sao?
Hàn Đông rất ngạc nhiên nói.

- Bởi vì theo anh thấy em là cô gái dậy thì sớm nhưng tuổi dậy thì qua mà em vẫn không biến hoá mấy. Có thể chính em không thấy chứ thực ra em không khác mấy so với 10 năm trước. Ngoài cách ăn mặc và tâm lý, giọng điệu, hành vi ra thì khuôn mặt em vẫ thế.
Triệu Quốc Đống cố bịa.

- Vậy anh thích em bây giờ hay trước kia hơn?
Hàn Đông nghiêng đầu tinh nghịch nói.

- Ừ, nếu như Tiểu Đông không phải là cán bộ nhà nước mà là nhân viên công ty thì anh thích em mặc trẻ trung hơn. Dù sao tuổi trẻ làm người ta vui sướng. Nhưng em là cán bộ nhà nước nên giở tay nhấc chân đều có dáng của lãnh đạo, giữ hình tượng bây giờ mới là chính xác nhất.
Triệu Quốc Đống phát hiện mình đúng là thiên tài có thể trả lời dễ dàng vấn đề khó khăn đến vậy.

- Quốc Đống, anh sau khi làm Bí thư nên ăn nói cũng giỏi hơn. Trước đây anh chỉ nói lý ở công việc, nhưng bây giờ đối mặt với phụ nữ cũng nói giỏi đến thế. Không biết có phải là do kết quả thực chiến sau thời gian dài không?

Tâm trạng Hàn Đông tốt hơn chút, đôi môi đỏ mọng khẽ nhấp cốc café.

Triệu Quốc Đống bất đắc dĩ cười khổ một tiếng. Trước mặt Hàn Đông, hắn thật sự không muốn nói gì nhiều, hai người cách một tấm giấy mỏng, không ai muốn nói thẳng ra. Triệu Quốc Đống từng vài lần muốn khuyên cô nhưng cảm thấy khó có thể mở miệng nói. Mà Hàn Đông có vẻ cũng không muốn chấp nhận quan điểm của hắn.

- Nhược Đồng nhà anh vẫn ổn chứ?

- Còn có thể không sao? Cô ấy ở Kazakhstan, thời gian về nước không nhiều. Anh cũng bận việc nên một tuần chỉ gọi điện một hai lần.

Triệu Quốc Đống đây là nói thật. Đợt tết vốn đã tạo chút cảm giác nhưng do xa cách lâu nên dần nhạt đi. Bảo sao người ta nói thời gian và không gian là kẻ địch lớn nhất của tình cảm. Triệu Quốc Đống cũng không biết khi Lưu Nhược Đồng về nước thì hai người còn có được cảm giác như trước không?

Hàn Đông khẽ thở dài một tiếng. Cô thật sự không thể hiểu suy nghĩ của hắn. Hắn không chọn cô mà chọn một người phụ nữ làm hắn thấy xa lạ. Hàn Đông không tin mình kém cô gái kia, ngoài gia thế tốt hơn chút thì sao? Triệu Quốc Đống không phải là người dựa vào phụ nữ mà lên, nếu thật thì cô đã không coi trọng hắn.

Người đàn ông nếu không muốn tiến bộ cô sẽ không thèm, dù anh theo đuổi gì anh cũng cần có mục tiêu phấn đấu. Biểu hiện của Triệu Quốc Đống ở Bộ năng lượng, Hàn Đông cũng thông qua con đường của mình mà biết. Biểu hiện của hắn làm cô thấy mình càng thêm si mê hắn, điều này làm cô kinh sợ và lại thấy có chút ngọt ngào.

Cô ở bên nhìn hắn trưởng thành, hy vọng hắn có thể nhìn tới mình, không biết đây có phải một loại hạnh phúc không?

Triệu Quốc Đống có chút mất tự nhiên khi Hàn Đông nhìn như vậy, nhưng hắn rất nhanh khôi phục bình thường.

Có duyên không phận, đây là đánh giá của Triệu Quốc Đống về tình cảm của hắn và Hàn Đông. Hắn tự nhận mình làm không sai, có lẽ đây không phải biện pháp tốt nhất nhưng hắn chưa tìm ra cách nào tốt hơn.



Nghiêm Lập Dân có chút ngẩn ra nhìn đôi nam nữ bên kia.

Y thật không ngờ Triệu Quốc Đống lại dám to gan như vậy. Có vợ rồi mà còn dám dụ dỗ cháu gái Hàn Độ. Y có thể nhìn ra sự thân thiết của đôi bên.

Vợ Triệu Quốc Đống thì Nghiêm Lập Dân đã nghe nói là con của gia tộc cách mạng. Chẳng qua sau cải cách đời hai của Lưu gia đã giảm sức ảnh hưởng đi trong Quân đội.

Nhưng mấy năm qua Lưu gia có vài người bắt đầu lộ rõ bản lĩnh, Nghiêm Lập Dân mặc dù không rõ tình hình thực tế nhưng y biết Lưu Thác bây giờ làm Phó bí thư Tỉnh ủy kiêm Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật tỉnh Liêu từ Ban Tổ chức cán bộ Trung ương đi ra.

- Lập Dân, anh nhìn gì đó, chưa thấy người trẻ tuổi yêu nhau sao?
Người phụ nữ ngồi bên cạnh nhíu mày nói.

- Không có gì, Tiếu Mi, em không thấy người đàn ông kia hơi quen sao?
Nghiêm Lập Dân cười cười rồi nói.

- Ồ?
Người phụ nữ nhướng mày nhìn sang nhưng không nhận ra.
- Ai thế?

- Bí thư thị ủy trẻ tuổi nhất của tỉnh An Nguyên.
Nghiêm Lập Dân nói.

- Triệu Quốc Đống?
Người phụ nữ nhướng mày nói:
- Cô gái kia chắc không phải vợ hắn chứ?

- Đương nhiên không phải, đó là Phó Trưởng phòng văn nghệ Ban Tuyên giáo Thành phố An Đô, là đóa hoa hồng băng giá, không ít người muốn hái nhưng bị gai đâm vào tay.

Nghiêm Lập Dân cẩn thận quan sát đôi nam nữ kia, mình lúc trước phán đoán có thành kiến thì phải. Hàn Đông hình như có ý với Triệu Quốc Đống, điều này không giấu được mặt y. nhưng Triệu Quốc Đống lại rất bình tĩnh, giống như đối với bạn bè vậy. Điều này làm y không rõ quan hệ của đôi bên.

- Không phải chứ, Triệu Quốc Đống dám to gan như vậy sao?
Người phụ nữ cũng cẩn thận quan sát. Khả năng quan sát của chị ta không kém gì chồng vì đều là người từ cảnh sát hình sự đi ra.
- Ừ, không giống quan hệ kia. Em nói rồi mà, Triệu Quốc Đống đâu dám to gan như vậy, đây là nơi khá nổi tiếng ở An Đô, hắn không sợ người quen thấy sao?

- Ừ, nhưng anh có thể khẳng định Hàn Đông kia nhất định có ý với Triệu Quốc Đống.
Nghiêm Lập Dân cười nói:
- Hàn Đông là cháu gái Trưởng ban Tuyên giáo Tỉnh ủy -Hàn Độ.

- Ồ, lợi hại. Điểm này Triệu Quốc Đống có thể nói mạnh hơn anh.
Người phụ nữ cũng nở nụ cười.

- Già rồi sao theo kịp thời đại. Ở thời này mọi thứ tồn tại là có lý của nó. Không từ thủ đoạn để tiến lên mà, phải không Tiếu Mi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK