Không khí bữa trưa khá vui vẻ. Mặc dù người trong đoàn không rõ tại sao phó Tổng giám đốc Đổng Minh Đường lại chọn tới Ninh Lăng mà không nằm trong kế hoạch, chẳng qua bọn họ cũng không cần suy nghĩ làm gì. Bọn họ cần chính là phân tích hoàn cảnh trụ cột của Ninh Lăng.
Phải nói Ninh Lăng cũng có điều kiệu lợi thế. Ví dụ như một vài công ty trong ngành điện của Ninh Lăng, quy mô mặc dù không lớn nhưng cũng có trụ cột. Hơn nữa đất của Khu Khai Phát bằng phẳng, đất dự trữ lớn. Nước, điện, đường, thông tin đều tốt, lại có ưu thế về bến tàu.
So sánh với mấy thành phố khác thì Ninh Lăng thiếu trụ cột công nghiệp, muốn hình thành cả ngành thì cần đầu tư lớn, hơn nữa thời gian kéo dài. Ở mấy thành phố khác hoặc tỉnh khác thì đều có trụ cột hơn xa Ninh Lăng. Hơn nữa một điểm khác chính là Ninh Lăng không có đường sắt. Đường sắt Tây Liễu mặc dù đã lập hạng mục nhưng bao giờ thông xe cũng rất khó nói.
Đổng Minh Đường cũng biết Ninh Lăng không phải lựa chọn lý tưởng nhưng đó chỉ là điều kiện khách quan mà thôi. Công ty Điện Quốc quyết định đầu tư vào đâu cũng không phải do điều kiện khách quan quyết định. Chính xác mà nói do ý của lãnh đạo quyết định, mà nhân tố khách quan thì dù một nơi đồi núi được lãnh đạo quyết định cũng thành công.
Đồ ăn đặc sản của Ninh Lăng làm các vị khách Bắc Kinh ăn rất vui vẻ.
Ăn xong liền đến suối nước nóng khu du lịch núi Hốt Luân. Có phó Tổng giám đốc Đổng Minh Đường cho phép nên nhân viên thoải mái hưởng thụ.
- Triệu Quốc Đống, ai đưa ra ý đồ xấu này vậy?
Vưu Liên Hương đầy tức giận từ trên xe đi xuống mà nói.
- Chủ ý xấu gì cơ Vưu tỷ?
Triệu Quốc Đống có chút khó hiểu nói.
- Ai bảo tôi đi tắm suối nước nóng với bọn họ? Bí thư Kỳ còn nói đây là nhiệm vụ chính trị. Tôi bao chuyện cơ mà, không đi.
Vưu Liên Hương thẹn quá hóa giận. Kỳ Dư Hồng gọi điện yêu cầu cô tới tiếp đám người Công ty Điện Quốc đi tắm suối nước nóng núi Hốt Luân, điều này làm cô rất tức giận.
- Vưu tỷ, sợ là chị hiểu lầm rồi. Tôi cũng không phải muốn đi cùng bọn họ mà. Suối nước nóng núi Hốt Luân còn chưa chính thức khai trương, có mấy hồ thiên nhiên thì người bình thường có bỏ tiền ũng không vào được. Đây là suối nước nóng thuần thiên nhiên, có tác dụng dưỡng da, tăng chất sống cho tế bào. Mấy hồ thiên nhiên này căn bản không kinh doanh ra ngoài. Nói khó nghe một chút đó là được công ty khai thác khu du lịch tiếp khách quý và lãnh đạo huyện hưởng thụ.
Triệu Quốc Đống cười nói.
- mấy người đàn ông đi ngâm suối nước nóng, tôi là phụ nữ đi theo thì ra thể thống gì?
Vưu Liên Hương vẫn còn có chút tức giận.
- Chị có phải quá phong kiến không? Thời này đâu còn nói cười không lộ răng. Chúng ta không phải nước phong kiến hay Ả rập, chúng ta cũng không tắm trần mà, mặc áo tắm đó chứ?
Triệu Quốc Đống gãi đầu nói:
- Hơn nữa trong đoàn của Công ty Điện Quốc có một nữ nhân viên, chúng ta nếu không có người tiếp sẽ không lễ phép. Cho nên Bí thư Kỳ mới gọi chị tới.
- Ồ? Trong bọn họ có nữ nhân viên?
Vưu Liên Hương lúc này mới dịu đi một chút. Cô nghĩ Kỳ Dư Hồng coi cô là loại người kia. Nếu có nữ nhân viên thì còn khác.
- Ừ, một nhân viên trong Phòng kế toán của Công ty Điện Quốc, tuổi tương đương như Vưu tỷ. Chị ta nghe nói đi ngâm suối nước nóng thiên nhiên nên rất vui vẻ.
Triệu Quốc Đống cười cười nói:
- Sao, anh sợ Hạng ca biết sao?
- Cậu cút ngay.
Vưu Liên Hương hơi nóng mặt. Cô vốn tự hào về cơ thể mình. Mặc dù đã trên 35 nhưng vẫn được chăm sóc tốt, mỹ phẩm đều đồ nước ngoài. Càng đến tuổi này thì phụ nữ càng quý dung nhan của mình. Cho dù là tốn tiền hơn nữa cũng phải làm. Cô cũng sớm nghe nói tới suối nước nóng thiên nhiên của núi Hốt Luân nhưng chưa khai trương nên không nghĩ đến ngâm mình. Bây giờ nghe Triệu Quốc Đống nói thì cô cũng có chút động tâm.
- Hay là như vậy, Vưu tỷ nếu cảm thấy không quen với đối phương thì tôi gọi thêm Lục Nhị.
Triệu Quốc Đống vẫy tay gọi:
- Lục Nhị, cô lại đây.
Có thể cùng ăn với lãnh đạo và Công ty Điện Quốc ở khách sạn Ninh Uyển, Lục Nhị đã rất vui mừng. Nhìn thân phận người tham gia đoàn tiếp thì ngoài lãnh đạo Thị xã và mấy người phụ trách cơ quan kinh tế ra, Khu Khai Phát chỉ có ba vị Chủ nhiệm, ngay cả Ngô Luân cũng không đủ tư cách. Bây giờ Triệu Quốc Đống lại gọi sao không làm Lục Nhị vui mừng.
Ăn xong Lục Nhị thấy Triệu Quốc Đống không bố trí gì thì đang suy nghĩ nên làm như thế nào về Khu Khai Phát. Ngoài trời rất lạnh, vừa nãy đi xe Bí thư Triệu tới, bây giờ nếu về chỉ có thể đi taxi. Nhưng đứng trước cửa trong gió rét mà đợi xe cũng khổ.
Nghe Triệu Quốc Đống gọi, Lục Nhị vội vàng chạy tới.
Bây giờ cô đã coi Triệu Quốc Đống là cha mẹ phụ trách túi cơm của mình. Có thể nói một câu của Triệu Quốc Đống sẽ giải quyết việc cô vào biên chế chính thức của Khu Khai Phát, một câu có thể đẩy cô về xã nào đó ở Đông Giang dạy học. Bây giờ dù cho cô làm giáo viên ở Thị xã cũng không muốn.
- Bí thư Triệu, ngài gọi em?
Lục Nhị chạy đến trước mặt Triệu Quốc Đống, người hơi cúi xuống. Triệu Quốc Đống thấy Lục Nhị khá hứng thú với công việc hôm nay, trong mắt lộ rõ một tia khát vọng.
- Ừ, đây là Trưởng ban thư ký Vưu, cô đến Ban phục vụ của khách sạn Ninh Uyển mua ba bộ đồ tắm cho Trưởng phòng Trương Công ty Điện Quốc, Trưởng ban Vưu và cô. Bên công ty khai thác kia bán áo tắm nhưng chất lượng không tốt. Ngoài ra thông báo Lệnh Hồ Triều mua 10 chiếc quần bơi của nam, cô lập tức cùng Trưởng ban thư ký Vưu và Trưởng phòng Trương kia đến Hoa Lâm ngâm suối nước nóng. Sáng cô lạnh như vậy mà mặc mỏng manh, làm khó cô.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Vưu tỷ, tôi bố trí như vậy có được không?
- Ừ, vậy còn được, Quốc Đống, Lục Nhị là thư ký của cậu?
Vưu Liên Hương cẩn thận quan sát Lục Nhị. Lục Nhị này ăn mặc khá hợp thời làm tôn lên vẻ trẻ trung, tươi tắn.
- Trưởng ban thư ký, thư ký của Bí thư Triệu là Lệnh Hồ Triều. Tôi là nhân viên văn phòng của Ban quản lý Khu Khai Phát. Công việc chủ yếu hàng ngày là phục vụ Bí thư Triệu.
Lục Nhị nở nụ cười làm người ta vui vẻ.
- Ồ, Tiểu Lục còn trẻ quá, người ở đâu? TỐt nghiệp trường gì?
Vưu Liên Hương gật đầu nói.
- Tôi là người Phong Đình, tốt nghiệp Học viện sư phạm Ninh Lăng.
Lục Nhị ngoan ngoãn nói. Có thể quan hệ với Thường vụ thị ủy, Trưởng ban thư ký Thị ủy là cơ hội ngàn năm có một.
- Được rồi, đi thôi Vưu tỷ, khách đã lên xe rồi.
Triệu Quốc Đống nhìn thấy Bành Trường Quý đã chạy tới. Sau khi đến Tây Giang, Triệu Quốc Đống liền trả xe Santan2000 về cho Hoa Lâm. Hắn đi xe của bên Tây Giang.
Khi mọi người tới Hoa Lâm, Bí thư huyện ủy Hoa Lâm – Hoàng Côn mang theo Phó bí thư Lỗ Đạt, Chánh văn phòng Huyện ủy Hà Lương Tài và Phó chủ tịch Hoắc Vân Đạt đã sớm chờ ở cửa khu du lịch.
Đây vốn là hoạt động giải trí nên chỉ cần Vưu Liên Hương và Triệu Quốc Đống đi là được, Bí thư huyện ủy Hoa Lâm không cần ra mặt. Chẳng qua Hoàng Côn cũng biết căn cơ của mình không ổn, nhất là biểu hiện ở Khu Khai Phát không tốt làm Thư Chí Cao và Kim Vĩnh Kiện khó chịu. Y làm Bí thư huyện ủy Hoa Lâm đã gây nhiều tranh cãi. Mặc dù cuối cùng Kỳ Dư Hồng chèn ép được nhưng vẫn làm Hoàng Côn có áp lực rất nặng.
Vưu Liên Hương là người của Kỳ Dư Hồng, hơn nữa là cấp trên cũ của y, Triệu Quốc Đống lại là Bí thư huyện ủy Hoa Lâm khóa trước. Y là Bí thư huyện ủy Hoa Lâm đến đón tiếp cũng hợp tình hợp lý.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK