Triệu Quốc Đống nhìn đồng hồ thấy còn 10 phút nữa mới tới 10h. Vân Duệ bưng trà mới pha vào, lá trà màu đen nhấp nhô trong cốc. Triệu Quốc Đống chỉnh lại áo và thấy rất thoải mái, ấm áp.
La Băng xem ra rất thỏa mãn với cuộc sống hiện nay. Mặc dù Nhược Lâm tìm mọi cách dụ dỗ nhưng cô không mắc câu, vẫn thích cuộc sống bây giờ.
Triệu Quốc Đống vốn không muốn La Băng dậy do triền miên cả đêm, nhưng cô lại dậy sớm lấy nước cho hắn, mặc quần áo cho hắn. Cũng không biết mình có thể hưởng thụ hạnh phúc này đến bao giờ.
Triệu Quốc Đống lắc đầu muốn ném mấy suy nghĩ này ra khỏi đầu để suy nghĩ công việc hôm nay.
Hôm nay là ngày đi làm đầu tiên của năm mới. 10h sẽ tổ chức hội nghị thường vụ Thị ủy. Một tuần sau cũng là ngày 15 hắn sẽ lên Bắc Kinh học ba tháng. Vì thế hắn có nhiều công việc cần xác định.
Triệu Quốc Đống nhấp ngụm trà và nhìn nội dung hội nghị hôm nay.
Chuyện đầu tiên là thảo luận về chế độ tiếp dân của lãnh đạo thị xã, chuyện này được chuẩn bị từ lâu. Triệu Quốc Đống hy vọng chuyện được xác định trước khi mình đi học. Việc này về cơ bản đã được các Thường vụ thị ủy ủng hộ, chỉ là cần nghiên cứu việc tạo thanh thế và nghi thức cụ thể mà thôi.
Việc thứ hai là về việc khởi động lập hạng mục xây dựng zx. Có lẽ đề tài này sẽ có tranh luận, nhất là khi Trung ương bắt đầu thay đổi hướng gió khiến cho hạng mục lớn như thế này sẽ không phù hợp thực tế.
Việc thứ ba cũng là vấn đề lớn đó là việc xây dựng công trình giao thông nông thôn và công trình thủy lợi toàn thị xã. Đây cũng là hành động đi ngược chiều gió. Ninh Lăng có kế hoạch trong ba năm cải tạo toàn bộ quốc lộ từ các quận, huyện tới nội thành lên đường quốc lộ cấp hai, đồng thời khởi động công trình đường liên xã, yêu cầu đường từ quận, huyện xuống xã đạt tiêu chuẩn quốc lộ cấp ba trở lên.
Khi Triệu Quốc Đống vào phòng hội nghị thì Chung Dược Quân và Lam Quang vẫn chưa đến.
Các thường vụ đều biết khi Triệu Quốc Đống tổ chức họp rất đúng giờ, không sớm nhiều, cũng không đến muộn, thói quen này tập mãi thành quen. Bọn họ thường đến sớm hơn 10 phút để nói chuyện, trao đổi với nhau.
Hôm nay Triệu Quốc Đống đến sớm vài phút làm các thường vụ có chút bất ngờ. Chẳng qua mọi người cũng khá vui vẻ, Triệu Quốc Đống đến lại càng làm không khí phòng hội nghị thêm tốt lên.
- Bí thư Triệu, nhìn ngài rất vui vẻ, tết này vui chứ?
Lỗ Năng luôn là người tích cực và vui vẻ. Dù là Triệu Quốc Đống hay Chung Dược Quân thì y đều có thể tìm được đề tài thích hợp để nói.
- Ừ, cũng được. Dược Quân nhận giúp tôi hai ngày làm tôi có thời gian đi nhiều nơi. Tôi đi Côn Châu, Kiềm Dương, cảm nhận không khí tết tỉnh bạn như thế nào.
Triệu Quốc Đống gật đầu chào các vị thường vụ rồi nói:
- Nguyên Sinh, tết này không có vấn đề gì chứ?
- Bí thư Triệu, tết này coi như bình yên, không có vụ án hình sự nào lớn. Có hai vụ hỏa hoạn nhưng hậu quả không lớn.
Mã Nguyên Sinh cũng cười nói:
- Nhờ phúc của Bí thư Triệu nên tết này có thể nói là tết bình yên nhất trong nhiều năm qua.
- Vậy là tốt rồi. Một cái tết yên bình chính là điềm báo tốt cho Ninh Lăng chúng ta. Hy vọng Ninh Lăng năm nay sẽ có thu hoạch lớn.
Triệu Quốc Đống nhìn quanh, ngoài Chung Dược Quân và Lam Quang ra thì các vị thường vụ khác đều đến đông đủ. Ngay cả tư lệnh Quân khu Lý Nguyên Khánh ít tham gia hội nghị thường ủy cũng đến. Nghe nói sang năm y có thể rời khỏi Ninh Lăng. Triệu Quốc Đống không có nhiều ấn tượng với người này.
- Đúng thế, Bí thư Triệu, ngài xác định sẽ tiến hành việc tiếp dân trước khi ngài lên Bắc Kinh học sao? Đảng ủy chính pháp các quận, huyện đều góp nhặt một chút tình hình, không quá lạc quan. Tôi đoán một ngày đó ngài và Thị trưởng Chung sợ là không có thời gian đi Wc nữa.
Mã Nguyên Sinh nói.
- Đúng thế Bí thư Triệu, có nên giảm bớt phạm vi không? Mời các xã, thị trấn chọn lựa trước, nếu không tôi sợ thời gian một ngày cũng không đủ.
Tằng Lệnh Thuần cũng có chút lo lắng.
- Việc này nói rõ vấn đề gì? Tại sao có nhiều vấn đề không được giải quyết? Rốt cuộc là không thể giải quyết thật, hay do lịch sử lưu lại không dễ giải quyết, hay là do các ngành liên quan đùn đẩy lẫn nhau? Hay là liên quan đến lợi ích của các ngành nên không muốn, không dám giải quyết? Tôi cảm thấy việc này phải phân chia rõ ràng, ít nhất phải cho dân chúng thấy một chút hy vọng chứ?
Triệu Quốc Đống nói làm không khí trong phòng đọng lại. Hắn không muốn phá vỡ không khí nhưng nói tới đề tài này tuy các thường vụ đều đồng ý chế độ tiếp dân nhưng ý thức vẫn còn thiếu. Bọn họ cho rằng nhiều vấn đề do bản thân dân chúng tạo ra.
- Tôi biết rất nhiều vấn đề không phải do ai cố ý tạo ra, cũng không phải ai không muốn giải quyết vấn đề. Nhưng sự thật khách quan ở trước mặt chúng ta, có một số việc vốn nên do các ngành bên dưới giải quyết, nhưng phải cần cấp trên đốc thúc mới làm xong. Đây là hiện tượng phổ biến mà chúng ta cần giải quyết. Chúng ta không thể để các vụ việc cứ kéo dài mãi được.
Mọi người đều có thể nhận ra Triệu Quốc Đống rất mẫn cảm ở vấn đề này. Ít nhất trong hai hội nghị thường ủy nghiên cứu vấn đề này, Triệu Quốc Đống đều nhấn mạnh. Hắn không phải làm cho có, nhất là khi hắn sắp đi học thì càng không cần diễn làm gì.
- Lệnh Thuần, anh giục lão Chung, lão Lam một chút. Hôm nay có mấy việc lớn cần bàn, tôi đoán một hai tiếng chưa chắc đã xong được. Anh bảo nhà bếp chuẩn bị một bàn cho chúng ta, chúng ta ăn một chút, ăn xong rồi tiếp tục.
Triệu Quốc Đống nhìn qua đề tài thảo luận, có đến bảy tám mục, mấy mục đầu sợ còn có tranh luận nên khá tốn thời gian.
- Bí thư Triệu, bọn họ tới rồi.
Tằng Lệnh Thuần lấy máy ra định gọi thì thấy Chung Dược Quân và Lam Quang đi tới.
Đợi hai người vào phòng, cửa phòng được đóng lại. Phụ trách ghi chép là Phó chánh văn phòng Thị ủy - Tào Uyên. Vị này năm 98 là là cấp phó cho Triệu Quốc Đống, nhưng vì nạn lụt nên bị cách chức điều về thị xã. Đầu tiên y làm ở văn phòng nông nghiệp thị xã một thời gian, khó khăn lắm mới làm Phó chủ nhiệm văn phòng, đến năm ngoái khi Giản Hồng rời khỏi văn phòng Thị ủy, nhân viên văn phòng Thị ủy điều chỉnh lớn, do đề nghị của Lam Quang nên Tào Uyên được điều tới làm Phó chánh văn phòng.
Đối với Tào Uyên này, Triệu Quốc Đống lấy tâm trạng bình thường nhất mà đối đãi.
Lúc Tào Uyên làm thường vụ, Phó chủ tịch Hoa Lâm cũng không có mâu thuẫn gì mấy với Triệu Quốc Đống, cũng chỉ là có cái nhìn khác nhau trong công việc mà thôi, đây là điều rất bình thường. Về phần sau đó Tào Uyên được điều đến Thương Hóa làm chủ tịch rồi gặp cơn đại hồng thủy năm 98. Lúc ấy Huyện ủy, Ủy ban Thương Hóa chống lũ không tốt, gây tổn thất lớn khiến Bí thư huyện ủy, Chủ tịch huyện đều bị liên lụy.
- Bí thư Triệu, tôi tới muộn một chút. Tôi nhận được thông báo của Ủy ban Thể dục thể thao tỉnh nói vài vị khách Hongkong muốn tới khảo sát về mảng thể thao của Ninh Lăng chúng ta.
Chung Dược Quân xin lỗi rồi nói:
- Công ty thể thao Quan Lan thuộc tập đoàn Quân Hào sang tuần sau có lẽ sẽ tới thị xã chúng ta.
- Đây là chuyện tốt. Xem ra Ninh Lăng chúng ta phát triển nhanh chóng về mọi mặt. Nếu như có nhà đầu tư đến đầu tư vào mảng thể thao của Ninh Lăng thì chính là một hành động vĩ đại trong công tác thu hút đầu tư của Ninh Lăng chúng ta.
Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi nói:
- Lão Chung, tôi thấy anh nửa buồn nửa vui. Sao thế, có phải cảm thấy có việc gì khó không?
Các thường vụ cũng nở nụ cười.
Mọi người đều không lạ gì công ty thể thao Quan Lan. Ngoài việc đầu tư lớn ở Nam Việt ra, tập đoàn Quân Hào cũng thành lập công ty trách nhiệm hữu hạn thể thao Quan Lan An Đô. Bắt đầu từ năm ngoái cũng đã được phê duyệt xây dựng sân golf Quan Lan An Đô.
Giữa năm ngoái công ty Quan Lan bắt đầu xây dựng sân golf, nghe nói sau khi xây dựng xong sẽ cạnh tranh với sân ở hồ Vân Loa. Bây giờ Quan Lan đến Ninh Lăng khảo sát đầu tư đương nhiên là có mục đích.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK