- Ồ, hai vợ chồng ông đúng là ăn ý, Tiểu Lưu vừa vào cửa thì ông đã đến, có phải có thần giao cách cảm không?
Phùng Minh Khải cười ha hả nói.
- Giang Dao cùng Tiểu Lưu đi ngắm cảnh đêm Kiềm Dương, lát nữa mới về. Ông ăn tối chưa?
- Ừ, đã ăn ở sân bay rồi.
Triệu Quốc Đống thoải mái ưỡn lưng.
- Giao thông hiện đại đúng là tiện, năm trăm km mà chỉ mất gần tiếng là tới. Ông nói nếu là ngày xưa thì chúng ta muốn gặp chắc phải đi mất tầm chục ngày.
- Cái này thì đúng, chẳng qua giá vé máy bay quá đắt nên không phải ai cũng được hưởng thụ đãi ngộ này.
Phùng Minh Khải gật đầu.
- Sao, vừa đến đã cho tôi bài học sao? Ông xem ra càng lúc càng phù hợp với chức phó chủ tịch quận rồi đó.
Triệu Quốc Đống cười cười nhìn vị bạn học cũ vẫn ăn mặc giản dị như trước, cặp kính mắt gọng đen gác trên mũi trông thêm phần nho nhã.
- Được rồi, tôi cũng không dám dạy gì ông. Ông bây giờ là nhân vật nắm quyền to, tôi nịnh bợ ông còn không kịp nữa là.
Phùng Minh Khải cười hì hì nói.
- Thấy sao? Vị trí trưởng ban tổ chức cán bộ có phải dễ hơn lúc ông làm ở Ninh Lăng không?
- Ông lúc làm thư ký cho thị trưởng Cao và bây giờ làm phó chủ tịch quận thì công việc nào dễ dàng hơn?
Triệu Quốc Đống hỏi lại một câu.
Phùng Minh Khải ngẩn ra sau đó lập tức có phản ứng.
- Ừ, đúng là như vậy, đi đâu cũng phải làm việc, không có công việc nào là dễ dàng cả.
- Đi đến vị trí này có thể dễ dàng sao?
Triệu Quốc Đống sờ sờ đầu mình và bất đắc dĩ nói:
- Tôi đoán chắc mỗi ngày tế bào não của tôi mất đi không ít, mấy ngày này chỉ riêng tiếp xúc điện thoại đã làm tôi giảm thọ ít nhất nửa năm.
- Sao, bên Điền Nam điều chỉnh nhân sự ?
Phùng Minh Khải lập tức hiểu ý trong câu nói của Triệu Quốc Đống.
- Ừ, coi như đợt sóng đầu tiên khi tôi tới nhận chức. Sếp lớn bây giờ đã không thể ngồi yên. Cục diện Điền Nam không tốt, nhất là khi năm nay kinh tế cả nước khôi phục nhanh, trung ương lại chú trọng tới Điền Nam, Điền Nam liên quan tới chiến lược phát triển phía tây của trung ương. Nếu không có khởi sắc thì chỉ sợ vị trí của sếp chắc rất nóng.
Triệu Quốc Đống không che giấu. Phùng Minh Khải là người trong nhà nước nên biết chừng mực. Hắn cũng biết vị bạn học của mình kín miệng.
- Ừ, tư tưởng không đổi sẽ đổi người, điểm này vốn là chức trách của Ban Tổ chức cán bộ. Năm nay Đảng ủy, các nơi có hai công việc lớn, tăng cường năng lực xây dựng, chấp chính của đảng; duy trì hoạt động giáo dục Đảng viên tiên tiến, vế trước là cơ sở, về sau là thủ đoạn nhưng mục đích căn bẩn chính là làm Đảng ăn sâu vào quần chúng, củng cố địa vị chấp chính của Đảng, đặt tôn chỉ phục vụ nhân dân lên đầu. Cải cách đã diễn ra hơn 20 năm, xây dựng kinh tế đã đạt thành tựu đặc biệt nhưng việc tăng cường năng lực chấp chính của Đảng còn chưa đủ. Bây giờ trung ương đã ý thức được điểm này nên tăng cường cải thiện.
Triệu Quốc Đống gật đầu thầm khen đoạn nói chuyện của Phùng Minh Khải. Phùng Minh Khải đã không còn là vị giáo viên suốt ngày than oán, cũng không phải thư ký luôn cẩn thận. Bây giờ Phùng Minh Khải đã làm thường vụ quận ủy, phó chủ tịch quận phụ trách quản lý quy hoạch đô thị, xây dựng, đất đai, giao thông, quyền cao chức trọng, công việc cũng khá bận rộn.
- Tôi sao cảm thấy lời này của ông còn hay hơn so với tôi là trưởng ban tổ chức cán bộ nói chứ. Ở trường sư phạm xem ra đã đào tạo đúng khiến ông có tài ăn nói, lên chức phó chủ tịch là phát huy được.
Triệu Quốc Đống nhìn đồng hồ rồi nói:
- Sao hai người Giang Dao, Nhược Đồng còn chưa về vậy?
- Ôi, sao, một ngày không gặp như cách ba thu ư? Tiểu Lưu chưa đến Kiềm Dương bao giờ, tôi bảo Giang Dao phải đưa đi các nơi như cảnh đêm Kiềm Dương. Kiềm Dương đang muốn biến mình thành đô thị sinh thái của cả nước, đây là một hạng mục mà thị trưởng Chu đẩy mạnh, bí thư Liễu cũng ủng hộ quan điểm này. Kiềm Dương muốn thành đô thị sinh thái ưu tú nhất khu vực tây nam, phát triển ngành nghề cũng cố gắng tránh ảnh hưởng đến cuộc sống nhân dân, cố gắng đưa vào các ngành không ô nhiễm và có hàm lượng khoa học kỹ thuật cao.
Triệu Quốc Đống nghe xong không khỏi nhíu mày. Suy nghĩ này là kỳ vọng của từng đô thị nhưng đó chỉ là lý tưởng hóa. Ví dụ như Ninh Lăng mặc dù làm tốt nhưng vẫn chưa đạt được theo lời Phùng Minh Khải nói như vậy. Vấn đề nằm ở chỗ nó có phù hợp thức tế không? Ví dụ như hạng mục điện phân nhôm Vân Lĩnh mặc dù biết rõ là gây ô nhiễm môi trường, thậm chí vài năm sau sẽ sản xuất thừa nhưng đó là do nền kinh tế thị trường quyết định, chỉ cần phù hợp pháp luật là phải ủng hộ, cùng lắm chỉ chỉ dẫn về chính sách mà thôi.
- Minh Khải, phát triển kinh tế đô thị cần căn cứ vào tình hình thực tế của địa phương, không nên quá cực đoan cũng không nên phiến diện. Khi đặt quy hoạch phát triển thì cũng phải đảm bảo thăng bằng.
Triệu Quốc Đống cũng không muốn nhiều lời, không ai đưa ra quy hoạch mà chỉ có ý kiến của riêng mình mà cần phải tổng hợp nhiều phương diện.
- Ừ, điểm này quận tôi vẫn thảo luận. Làm như thế nào vừa đảm bảo tốc độ tăng trưởng lại phải hợp lý với phương hướng điều chỉnh ngành nghề.
Phùng Minh Khải nghe ra ý trong câu nói của Triệu Quốc Đống.
- Ừ, đúng, ông để Giang Dao đi cùng Nhược Đồng, vậy con của ông thì sao?
Triệu Quốc Đống đột nhiên nhớ ra.
- Bố mẹ vợ tôi đều sang đây trông cháu hộ nên dễ hơn nhiều. Ông thì sao? Ông vầ Tiểu Lưu đã hơn 30, không thể tiếp tục kéo dài như vậy chứ?
Phùng Minh Khải nhìn thẳng vào mặt Triệu Quốc Đống rồi trầm giọng nói:
- Tôi thấy ông cần cẩn thận suy nghĩ việc này. Thân phận của ông bây giờ đã khác trước, cần cẩn thận lời nói và hành động. Tôi lấy tư cách bạn học cũ cảnh báo ông không nên có tâm tư gian xảo nữa, không nên chơi với lửa.
Triệu Quốc Đống cười khổ nói:
- Ông muốn nói gì?
- Hừ, đối với ông tôi còn không hiểu sao? Chuyện trước tôi không nói, lưu lại ký ức tốt đẹp là đủ rồi, đừng tham luyến mấy cái đó.
Phùng Minh Khải thở dài nói:
- Trên đời không có bức tường nào chắn hết gió, ông đừng tưởng Tiểu Lưu không biết gì, tôi nói với ông trực giác của phụ nữ mẫn cảm lắm đó. Tôi không muốn thấy vợ chồng ông cứ căng thẳng. Lúc Tiểu Lưu còn ở nước ngoài, ông có quan hệ ngoài luồng tôi không tiện nói. nhưng bây giờ Tiểu Lưu đã về nước, nếu thật sự ông cảm thấy một mình khó ngủ thì hoàn toàn có thể để Tiểu Lưu điều đến Côn Châu. Tôi tin tổ chức sẽ cân nhắc điểm này.
Triệu Quốc Đống lắc đầu nói:
- Được rồi, chúng ta không đề cập tới chuyện này nữa được không?
- Không được?
Phùng Minh Khải hừ một tiếng:
- Quốc Đống, ông không còn trẻ, đã 35, ai cũng nói anh hùng khó qua ải mỹ nhân, ông đừng nghĩ mình là sắt thép, đao thương không vào. Đến lúc đó ông sẽ hối hận đó.
Phùng Minh Khải mặc dù không rõ tình hình thực tế cụ thể của Triệu Quốc Đống nhưng y có thể cảm thấy Triệu Quốc Đống ít nhất có quan hệ mờ ám với Mễ Á, Khấu Linh, về phần khác thì khó nói.
Triệu Quốc Đống là một người đàn ông ở một mình, vợ ở nước ngoài, hắn còn trẻ đã có quyền lực lớn như vậy, xung quanh khó tránh khỏi có các người phụ nữ xinh đẹp, có đôi khi không giữ mình được cũng có thể hiểu. Hơn nữa Triệu Quốc Đống cũng còn trẻ, nhưng bây giờ thì khác. Hắn đến vị trí này nếu còn không tu tâm dưỡng tính thì thật sự sẽ xuất hiện vấn đề.
Phùng Minh Khải nói thẳng làm Triệu Quốc Đống hơi xúc động. Nói thật sau khi tới Điền Nam, chính hắn đã ý thức được điểm này.
Lần lượt hình ảnh từng người phụ nữ hiện lên trong đầu hắn, làm cho hắn tính toán một chút thì hắn nghĩ có lẽ mình không thể bỏ được bất cứ ai. Con người không phải cái máy, chỉ cần muốn bỏ là bỏ được. Con người có tình cảm, dù tình cảm này không phù hợp với đạo đức pháp luật nhưng nó cũng đã tồn tại, hơn nữa đã làm bạn với hắn hơn ười năm, làm cuộc sống tình cảm của hắn phong phú hơn.
Chẳng qua Triệu Quốc Đống cũng biết mình không thể giống như mười năm trước, không thể cứ kéo dài đến thế, rất nhiều thứ hắn cần phải đối mặt hẳn.