Khổng Kính Nguyên ngồi xe ra khỏi trụ sở chính quyền Thị xã, xe chạy dọc theo đại lộ Mỹ Lan, nửa tiếng sau xe vào một đường rẽ, chạy vào rừng rậm và đến một trang viên đẹp.
Sau khi xuống xe Khổng Kính Nguyên bảo lái xe đi trước, có người đón và đưa Khổng Kính Nguyên vào trong.
- Lão Khổng tới à?
Hai người đàn ông đang ngồi trên phản quay sang nói chuyện.
- Sao lại đến sớm như vậy?
Khổng Kính Nguyên cười cười gật đầu. Có người đưa khăn ấm cho hắn lau mặt, sau đó hắn ngồi xuống.
- Thời tiết tốt, ra hưởng thụ một chút, thuận tiện cảm nhận ánh mặt trời thì mới thoải mái.
Một tên mặc áo đời Đường mầu tín ưỡn người rồi nói:
- Nhìn anh thì có vẻ chuyện tiến triển?
- Ừ, Hà Chiếu Thành bây giờ có lẽ đã không nhịn được nữa, có lẽ bị chuyện này làm phiền nên đã mở miệng, đồng ý nhanh chóng cải cách Nhà máy Cơ khí.
Khổng Kính Nguyên ngồi xuống, một tên mặc đồ trắng đưa cho y điếu thuốc.
- Điều kiện, quan trọng nhất là điều kiện, tôi quan tâm tới điều kiện.
Tên áo tím nhíu mày nói.
- Lão Phan, chuyện đâu đơn giản như vậy. Hà Chiếu Thành vốn cẩn thận, y cũng cảm nhận trên tỉnh bất mãn với việc Hoài Khánh mãi không có tiến triển gì. Bây giờ lại gặp chuyện của Nhà máy Cơ khí nên y cũng hy vọng làm ra chút thành tích.
Khổng Kính Nguyên cười ha hả nói:
- Chẳng qua y chỉ cần mở miệng là dễ làm rồi. Điều kiện không phải từ từ nói chuyện là xong ư?
- Ồ, chuyện này anh phải chú ý kỹ mới được. Chính sách Trung ương có thể thay đổi bất cứ lúc nào, vấn đề cải cách công ty nhà nước đang có tranh luận. Tháng bảy năm ngoái Bộ Thương mại đã chuyên môn đưa ra yêu cầu việc cải cách phải tiến hành toàn diện, đề phòng việc làm bề ngoài, đề phòng khuynh hướng đơn giản hóa. Nếu không nắm chắc thời gian mà để nửa năm tới thay đổi thì không chừng phải hoãn lại.
Tên áo trắng nói.
Tên áo tím cũng nghiêm túc nói:
- Tận dụng thờ cơ, cơ hội qua sẽ không trở lại. Khu đất của Nhà máy Cơ khí quá tốt, có nước, có rừng, có hồ nước. Tôi đoán giá đất ba năm tới sẽ tăng vài lần. Chỉ cần thay đổi mục đích sử dụng đất thì sẽ đảm bảo việc này sẽ thành. Chúng ta sẽ có tiền sang Úc mua một trang trại mà dưỡng già. Hơn nữa mấy người bạn bên Phúc Kiến thì tôi đã liên lạc để bọn họ đảm bảo việc bố trí một công ty bề ngoài, đảm bảo không có vấn đề gì.
- Lão Phan, bạn anh bên Phúc Kiến có làm bên cơ khí không?
Khổng Kính Nguyên nhíu mày nói.
- Lão Khổng, cần gì biết y làm gì, chỉ cần y lấy tới tay, tìm khu đất xây dựng nhà xưởng, đưa thiết bị vào sản xuất để lừa người là được mà. Anh có thể đảm bảo nó hoạt động tốt trong mười năm sao?
Tên áo tím nói:
- Chúng ta coi như cũng là tạo ra một khu đất tốt cho Thị xã mà.
Khổng Kính Nguyên im lặng không nói gì. Hắn đương nhiên biết đám kia không có ý tốt gì. Bọn họ nhìn trúng khu đất ở trung tâm Thị xã của Nhà máy Cơ khí, về phần nhân viên của Nhà máy Cơ khí sống chết như thế nào thì bọn họ chỉ cần kéo dài được vài ba năm là đủ. Hậu họa sẽ do chính quyền phụ trách.
- Lão Khổng, anh suy nghĩ gì vậy? Có phải là cảm thấy chúng tôi làm quá không?
Tên áo trắng thản nhiên nói:
- Bạn của lão Phan cũng làm trong ngành cơ khí, y cũng muốn làm ở đây. Chúng ta và y hợp tác là có điều kiện, nếu như ở Hoài Khánh có đất thì sẽ hỗ trợ vay vốn ngân hàng và chính sách. Tôi nghĩ để Nhà máy Cơ khí phát triển lên cũng không phải vấn đề gì khó. Chủ yếu là chúng ta có thể lấy được bao nhiêu từ Thị xã.
Khổng Kính Nguyên cười lạnh trong lòng, đám này đúng là quá tham. Ngoài đất thậm chí còn muốn lợi dụng Nhà máy Cơ khí mà kiếm tiền. Đất, vốn ngân hàng, chỉ sợ đi con đường này thì chính quyền Thị xã Hoài Khánh sẽ lún càng lúc càng sâu, đến cuối cùng không biết sẽ có bao lỗ thủng. Đương nhiên đây cũng không phải vấn đề, chủ yếu là y được bao nhiêu.
Khổng Kính Nguyên cũng biết mình bây giờ không thể vứt bỏ đám người này, hợp thì có lợi, đấu sẽ cùng bại. Chẳng qua y cũng có kế sách xem ai là người được nhiều nhất.
- Lão Phan, lão Cổ, tôi bây giờ đang suy nghĩ là chúng ta nên làm như thế nào để không có sơ hở, dù có người đâm ra cũng không thể nói gì, như vậy mới là tốt.
Khổng Kính Nguyên cười nói:
- Đương nhiên lão Phan nói đúng, đêm dài lắm mộng, phải lợi dụng cơ hội này mà làm cho nhanh. Trần Anh Lộc vẫn ủng hộ việc cải cách, Hà Chiếu Thành bây giờ đã mở miệng thì để tôi làm sẽ nhanh thôi.
- Được, đây mới là người làm việc lớn, đã làm phải làm lớn. Anh lo cho người khác, người khác cũng không lo cho anh. Thời này người không vì mình chính là muốn chết, nhân từ thì đừng làm quan.
Tên áo tím cười phá lên nói.
- chuyện này cố nắm chắc thời gian mà làm, bên chúng tôi đã sẵn sàng đợi gió đông của anh đó.
….
Cuối năm là thời gian bận nhất, Triệu Quốc Đống mới đến càng như vậy. Gần như lịch hôm nào cũng kín đặc, ba ngày đi kiểm tra cũng phải xếp sao cho vừa tham gia vài hội nghị quan trọng, vừa phải xem huyện có rảnh không. Triệu Quốc Đống không muốn vì việc đi kiểm tra qua mà ảnh hưởng đến công việc của người khác.
Kiểm tra công việc ở cục Tài chính xong đã là 5h chiều, Triệu Quốc Đống khéo léo từ chối lời mời dùng cơm của bọn họ mà về khách sạn. Đến bây giờ hắn và Lệnh Hồ Triều vẫn ở lại khách sạn, có lẽ sau tết thì mới có nhà.
Lệnh Hồ Triều đi gặp bạn, chỉ còn lại mình Triệu Quốc Đống ở đây. Hắn muốn về An Đô nhưng biết bây giờ không thích hợp.
Một chỗ thiếu người quen đúng là làm người ta thấy cô đơn. Triệu Quốc Đống cũng biết cần một thời gian thích ứng, đây là điểm làm người ta buồn phiền. Ở vị trí của hắn thì có không ít người muốn quan hệ, nhưng người bỏ qua thân phận của hắn thì mới là bạn chính thức.
Thời gian này hắn như một cái máy với lịch trình có sẵn, kiểm tra, thị sát, họp, hắn thật sâu cảm nhận làm một chức phó thì nhiều chuyện anh không thể quyết định. Mặc dù anh có suy nghĩ của mình hưng cũng phải thông qua trình tự hợp lý mới có thể thực hiện. Một lời mà quyết định là không thích hợp với chức Phó thị trưởng thường trực của hắn.
Một bên chạy xuống mấy huyện và cục, một bên Triệu Quốc Đống cũng nhanh chóng làm quen đồng nghiệp.
Ngoài Thị trưởng Hà Chiếu Thành ra, còn có một Thường vụ thị ủy, Phó thị trưởng Khổng Kính Nguyên phụ trách mảng công nghiệp, an toàn lao động, cũng người tương đương Hoắc Vân Đạt ở Quận Tây Giang. Nhưng Hoài Khánh là Thị xã công nghiệp nên địa vị và quyền lực của Khổng Kính Nguyên ở Hoài Khánh có sức ảnh hưởng hơn các Phó thị trưởng bình thường.
Xếp thứ ba trong số các Phó thị trưởng chính quyền Thị xã là Đặng Nhược Hiền phụ trách xây dựng, giao thông, đất đai, vị trí này khá hiển khách, ai phụ trách mảng này đều có quyền lớn. Tài nguyên đất, xây dựng thành thị, giao thông đều là mảng béo bở.
Triệu Quốc Đống cũng có ấn tượng tốt đối với người này. Hai người ngồi trao đổi về quy hoạch đô thị thì hắn thấy người này có ánh mắt nhìn xa trông rộng, có cái nhìn độc đáo.
Sáu gã Phó thị trưởng thì đứng thứ tư là Phó thị trưởng phụ trách nông nghiệp Tiền Nguyên Huy, Triệu Quốc Đống tạm thời chưa trao đổi với người này.
Xếp thứ năm là Phó thị trưởng Hứa Kiều phụ trách mảng khoa học kỹ thuật, bảo vệ môi trường, văn hóa, vệ sinh, thông tin, tin tức. Vị Phó thị trưởng này đi nước ngoài nên Triệu Quốc Đống chưa gặp.
Xếp cuối cùng là Phó thị trưởng An Nhiên phụ trách giáo dục, dân chính, kế hoạch hóa gia đình, du lịch, buôn bán, giám sát thị trường, thu hút đầu tư.
Cả bộ máy chính quyền Thị xã có hai vị nữ Phó thị trưởng là Hứa Kiều và An Nhiên. Hứa Kiều hơn 40, An Nhiên mới 36 tuổi, đây coi như ngôi sao ở Hoài Khánh.
Truyện đang hot:
Tình Nhân Đẳng Cấp Thế Giới
Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai
Cám ơn các bạn đọc đã ủng hộ
Top truyện hay nhất do độc giả bình chọn trên Vietwriter.comXem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK