Trong quy hoạch xây dựng đô thị thì ngoài khuyến khích cố gắng xây dựng nhà cao tầng, nghiêm khắc khống chế các công trình thấp, diện tích lớn. Ninh Lăng cũng cố gắng ít chiếm ruộng đất mà chấp nhận đầu tư cơ sở vật chất lớn hơn, dẫn hướng phát triển đô thị về phía đồi núi.
Từ góc độ nào đó mà nói mặc dù đầu tư cho cơ sở vật chất nhiều lên nhưng vấn đề giải phóng mặt bằng lại gặp ít áp lực hơn. Có thể nói lợi hại đều có nhưng từ tổng thể mà nói lợi nhiều hơn hại. Nhất là một số khu vực đồi núi thấp hơi san phẳng và quy hoạch là có thể nhanh chóng sử dụng.
Ninh Lăng cũng hỗ trợ nông dân mất đất tiến vào các công ty làm việc. Theo lời Cố Vĩnh Bân thì chức năng chủ yếu mấy năm qua của trung tâm dạy nghề Ninh Lăng chính là giải quyết vấn đề kỹ năng sinh tồn cho nông dân mất đất và sức lao động dư thừa, chuyện khác có thể không làm.
Tập huấn miễn phí ở trình độ nhất định có thể giải quyết được vấn đề sống cho nông dân mất đất nhưng càng quan trọng hơn là cơ chế bảo đảm xã hội. Đây là nguyên nhân mà mấy năm qua kinh tế Ninh Lăng tuy phát triển nhanh nhưng không có nhiều mâu thuẫn xã hội đột xuất.
Chung Dược Quân cùng Tiêu Phượng Minh tại phương diện này đã làm rất chu đáo. Theo Triệu Quốc Đống thấy còn tốt hơn khi mình ở Ninh Lăng.
Ninh Lăng cũng dành nhiều công sức trong phát triển sự nghiệp xã hội. Nhưng trước đó do nhiều nguyên nhân nên Triệu Quốc Đống không muốn tuyên truyền, nhưng theo tình huống biến hóa, Ninh Lăng bây giờ bắt đầu không ngừng tuyên truyền, khiến đông đảo truyền thông chú ý. Ngay cả tờ Southern Weekend nổi tiếng khắt khe cũng phái phóng viên tới Ninh Lăng điều tra việc xây dựng nhà xã hội, xem có phải là số liệu thật hay không? Chung Dược Quân vì thế còn chuyên môn gọi điện tới khoe với Triệu Quốc Đống.
Ninh Lăng phát triển theo con đường khác với các đô thị khác, mặc dù con đường này chưa chắc thích hợp với đô thị khác nhưng theo Triệu Quốc Đống thấy theo thời gian trôi qua Ninh Lăng sẽ càng lúc càng thể hiện ưu thế phát triển của nó, qua đó sẽ khiến lãnh đạo các thành phố, thị xã khác kết hợp tình hình thực tế của địa phương mà tìm ra con đường phát triển thích hợp.
Triệu Quốc Đống cùng Vu Đan nói chuyện khá vui vẻ, Miêu Chấn Trung đang chơi bóng cũng thấy.
Miêu Chấn Trung biết Triệu Quốc Đống sớm muộn sẽ tìm mình, vì thế mặc dù y cũng muốn trao đổi một chút ý kiến với Triệu Quốc Đống nhưng vẫn kiên nhẫn đợi.
Lăng Chính Dược đến đã phá vỡ kết cấu chính trị vốn có của An Nguyên, nhất là Lăng Chính Dược mạnh mẽ tiến vào đã mang lại biến hoá lớn cho chính trường An Nguyên. Tề Hoa, Long Ứng Hoa cùng Trần Anh Lộc là ba thường vụ tỉnh ủy khiến bộ máy của Lăng Chính Dược đã thành hình. Không có trưởng ban tổ chức cán bộ như Hàn Độ chế ước khiến cho Miêu Chấn Trung là phó bí thư tỉnh ủy ở nhiều vấn đề cũng không thể phát huy tác dụng vốn có.
Miêu Chấn Trung cảm nhận rõ áp lực bây giờ còn lớn hơn lúc Ứng Đông Lưu cùng Hàn Độ hợp tác chèn ép mình. Ứng Đông Lưu cùng Hàn Độ hợp tác có thể nói là ở trình độ nhất định, mà Tề Hoa gần như nghe theo mọi lời nói của Lăng Chính Dược.
Hàn Độ là người nắm vững nguyên tắc, Miêu Chấn Trung không thích Hàn Độ nhưng cũng tôn trọng đối phương. Theo Miêu Chấn Trung thấy Hàn Độ là trưởng ban tổ chức cán bộ điển hình, tuy vẫn duy trì tôn trọng và giải thích với lãnh đạo chủ yếu nhưng ngồi ở vị trí trưởng ban tổ chức cán bộ thì phải giữ vững bổn phận và quan điểm của mình.
Nhưng Tề Hoa bây giờ thành trưởng ban tổ chức cán bộ khiến cho Miêu Chấn Trung là phó bí thư phụ trách Đảng đàn trở nên xấu hổ. Quan điểm của Lăng Chính Dược như thế nào đều được Tề Hoa ủng hộ. Tề Hoa mặc dù thiếu nguyên tắc bản thân nhưng hắn cũng là thường vụ tỉnh ủy, trưởng ban tổ chức cán bộ, hắn một khi không điều kiện đứng về phía Lăng Chính Dược thì trừ khi các thường vụ khác cũng có thể đứng về phía Miêu Chấn Trung, nếu không khó có thể dao động ưu thế của đám người Lăng Chính Dược. Miêu Chấn Trung tin người thông minh như Triệu Quốc Đống nhất định ý thức được điểm này.
Mặc dù chính mình cùng Triệu Quốc Đống kết thành liên minh cũng chỉ có thể thoáng vãn hồi chút cục diện bất lợi, khó có thể thay đổi về căn bản.
Miêu Chấn Trung biết thời gian mình ở An Nguyên sẽ không lâu nữa, muộn nhất là sang năm mình sẽ rời khỏi An Nguyên. Nhưng dù mình chỉ ở một ngày, Miêu Chấn Trung vẫn cho rằng mình có thể phát ra tiếng nói vốn thuộc về mình. Miêu Chấn Trung không thể dễ dàng tha thứ ai coi thường mình, dù là Lăng Chính Dược cũng không.
Triệu Quốc Đống vứt cành oliu tới, Miêu Chấn Trung đương nhiên muốn nhận, hơn nữa Miêu Chấn Trung cũng hy vọng sau khi mình đi Vu Đan cũng có tiền đồ tốt.
Triệu Quốc Đống mới 37 tuổi đã thành quyền chủ tịch tỉnh, xếp trên cả mình trong tỉnh ủy, tiền đồ là không thể hạn lượng. Vu Đan nếu có thể đi vào vòng tròn của Triệu Quốc Đống, được Triệu Quốc Đống tán thành thì tiền đồ cũng sẽ rất sáng.
Càng quan trọng hn chính là Miêu Chấn Trung cảm thấy có vài quan điểm của mình không được Vu Đan đồng tình, dù mình là trưởng bối của Vu Đan nhưng cũng không thể thuyết phục cô nghe mình. Y cũng cảm thấy ở nhiều khía cạnh Vu Đan không hề che dấu việc cô ủng hộ và tán thành quan điểm, cách làm của Triệu Quốc Đống.
Chính vì như vậy nên Miêu Chấn Trung quyết định suy nghĩ thật kỹ động tác của mình trong nửa năm tới.
Lam Quang thấy Miêu Chấn Trung không quá tập trung, sau khi đánh được hai đường bóng tốt liền trở nên không yên, hơn nữa do sức khỏe và tuổi tác chênh lệch nên Lam Quang có thể rất dễ dàng giải quyết đường bóng của đối phương. Nhưng y biết khống chế tiết tấu, luôn có thể đánh bóng về vị trí mà Miêu Chấn Trung dễ dàng cản được.
Cục diện trong tỉnh rất hỗn độn, Triệu Quốc Đống quay về càng loạn hơn.
Thôi Hồng An bị điều đi, Đậu Tái Viễn điều tới làm Bí thư thị ủy khiến Lam Quang có chút thất vọng. Nhưng y biết mình nếu muốn tiếp nhận chức Bí thư thị ủy gần như là không thể cho nên đành vứt tâm trạng không vui đó đi. Vĩnh Lương có quá nhiều vấn đề, nhất là ý đồ công việc không quá phù hợp với ý đồ của tỉnh ủy làm Lam Quang rất bị động.
Thôi Hồng An tiến hành xử lý các công ty gây ô nhiễm môi trường và tiêu tốn năng lượng theo Lam Quang thấy là cần thiết. Mặc dù hy sinh GDP và hiệu quả trong thời gian ngắn nhưng lại được nhiều chỗ tốt. Nước Vĩnh Lương trong hơn, chất lượng không khí cũng tốt hơn, mâu thuẫn xã hội hòa hoãn hơn trước.
Ngay cả Đậu Tái Viễn sau khi tới cũng không thể không khen ngợi Thôi Hồng An, chỉ là đen đủi gặp phải lãnh đạo tỉnh ủy có quan điểm khác mà thôi.
Dù là Đậu Tái Viễn hay là đã đi Thôi Hồng An cũng không hề đề cập tới nguyên nhân sâu xa, Long Ứng Hoa cũng giống như chưa bao giờ làm Bí thư thị ủy Vĩnh Lương vậy.
Lam Quang cũng biết Miêu Chấn Trung trong tương lai không xa sẽ rời khỏi An Nguyên. Lần này Miêu Chấn Trung nói Triệu Quốc Đống hẹn đi đánh tennis làm Lam Quang có chút vui mừng.
Lam Quang khó hình dung được quan hệ giữa mình và Triệu Quốc Đống, mặc dù vẫn duy trì quan hệ khá tốt nhưng Lam Quang không thể coi là người trong vòng tròn của Triệu Quốc Đống, có lẽ do khúc mắc năm đó khi Triệu Quốc Đống là Bí thư huyện ủy, mình là thường vụ thị ủy, bí thư đảng chính pháp khiến hai người không thể xóa đi ký ức đó. Nhưng Lam Quang phát hiện những người khác đều có thể thuận lợi thay đổi, thậm chí kể cả Vưu Liên Hương.
Có lẽ đã đến lúc mình cần cân nhắc lại mình.
Lần này là một cơ hội, Lam Quang nhận ra Miêu Chấn Trung và Triệu Quốc Đống đang nhanh chóng cải thiện quan hệ. Ngăn cách trước đây đã không còn tồn tại, hai người đều cần nhau, đây là cơ sở để hợp tác.
Mặc dù đang suy nghĩ nhưng không ảnh hưởng đến đường bóng của Lam Quang, y vẫn vững vàng khống chế được cục diện, Miêu Chấn Trung phía đối diện đã thấm mệt. Miêu Chấn Trung lắc đầu lấy tay chống vợt thở hổn hển.
- Bí thư Chấn Trung, nghỉ lát chứ?
Triệu Quốc Đống đứng lên cười nói.
- Đúng thế Miêu thúc nghỉ lát đi, cháu đấu với thị trưởng Lam một lát. Thị trưởng Lam không ngại tôi xa luân chiến chứ?
Vu Đan khẽ nhảy lên vung tay chụp bóng.