Lưu Nhược Đồng thấy định đi ra ngoài, cô vừa đưa cặp cho hắn vừa hỏi.
Triệu Quốc Đống tối về nhà thường không thích ra ngoài trừ khi có hẹn trước, nhưng hôm nay hình như hắn không nói gì trước với cô.
- Ừ, anh vừa nhận được điện, bí thư Đông Lưu lên Bắc Kinh, anh muốn tới gặp một chút.
Triệu Quốc Đống thuận miệng nói:
- Bí thư Đông Lưu vừa tới Tân Môn nhận chức, anh muốn đi gặp mà không có thời gian, lần này bí thư tới Bắc Kinh, anh định mai mời bí thư bữa ăn.
- Ồ, có cần em bố trí giúp anh không?
Lưu Nhược Đồng gật đầu, mắt hơi chớp chớp, môi đỏ chu lên, trên mặt nở nụ cười mong chờ.
Triệu Quốc Đống hơi động tâm.
- Anh muốn tìm mà không được, lão lãnh đạo tới, cũng muốn nói chuyện với lão lãnh đạo. Em bố trí nhé, hoàn cảnh tốt một chút, quy cách không cần quá cao, tối mai nếu không có việc gì thì hai chúng ta cùng đi, hình như bí thư Đông Lưu đi cùng vợ tới Bắc Kinh khám bệnh, người ngoài không biết nên không cần quá chú ý.
Tin tức là do Dương Kính Quang nói với hắn. Ứng Đông Lưu rời khỏi tỉnh An Nguyên đến Tân Môn, Lăng Chính Dược đến làm bí thư tỉnh ủy khiến vị trí của Dương Kính Quang có chút xấu hổ.
Chức vụ trưởng ban thư ký tỉnh ủy từ trước đến giờ vẫn không quá ổn định, tuy không nói là vua nào thần đó nhưng bí thư tỉnh ủy luôn chọn trưởng ban thư ký là người có tác phong ăn ý với mình. Giống như Hồ Liêm ở thời Ninh Pháp, Ứng Đông Lưu sau khi lên làm bí thư tỉnh ủy, Hồ Liêm mặc dù không phải về tuổi nên sang Đại hội đại biểu nhân dân thì cũng sẽ có điều chỉnh khác. Mà tuổi của Dương Kính Quang vẫn còn sớm nên điều đi đâu cũng là một vấn đề.
Ứng Đông Lưu sang Tân Môn cũng không thể điều một cán bộ cấp phó tỉnh tới Tân Môn. Dương Kính Quang tạm thời còn phải ở lại tỉnh An Nguyên. Mà quan hệ giữa Ứng Đông Lưu và Lăng Chính Dược rất bình thường, vì thế cũng làm vị trí của Dương Kính Quang trở nên khó ngồi. Triệu Quốc Đống nói chuyện vài câu với Dương Kính Quang cũng thấy đối phương không hài lòng với công việc hiện giờ.
Triệu Quốc Đống tin Lăng Chính Dược đến làm bí thư tỉnh ủy, cục diện chính trị của tỉnh An Nguyên sẽ có thay đổi. Quan Kinh Sơn đã làm Bí thư thị ủy An Đô nhưng vẫn kiêm chức thị trưởng, mà ai đến nhận chức này cũng là một vấn đề. Triệu Quốc Đống đoán có lẽ Trung ương có thể sẽ xem xét cảm nhận của Lăng Chính Dược, chọn ai có thể theo ý Lăng Chính Dược.
Miêu Chấn Trung có đi hay không bây giờ còn chưa nhìn ra, nhưng dù phải đi thì có lẽ phải sau Đại hội Đảng sang năm. Nhâm Vi Phong cũng là vấn đề, theo lý thuyết phải điều đi, Trung ương khá hài lòng với Nhâm Vi Phong nên y có thể lên chức, đến một nơi có điều kiện tương đương An Nguyên làm phó bí thư hoặc là trực tiếp tới một tỉnh hơi kém một chút làm chủ tịch tỉnh.
Nhưng Hàn Độ lại khá xấu hổ. Y đã lầm thường vụ tỉnh ủy An Nguyên tám năm, vị trí trưởng ban tổ chức cán bộ rất vi diệu. Không phải nói bí thư tỉnh ủy mới tới thì nhất định phải điều chỉnh trưởng ban tổ chức cán bộ nhưng nếu anh không xử lý tốt quan hệ với bí thư tỉnh ủy thì nhất định sẽ bị điều chỉnh.
Triệu Quốc Đống không biết quan hệ giữa Hàn Độ và Lăng Chính Dược là như thế nào nhưng chỉ cần quan sát hướng đi của Hàn Độ là biết.
…
Tương phong cẩm được cho là một nhà hàng có danh tiếng không nhỏ ở Bắc Kinh. Thời này giống như ng không thích ăn mấy thứ như chim cá, gà, ăn đồ hoang dã mới là mốt, không nói vi phạm pháp luật hay không, nhưng đồ rừng là ngon nên nhà hàng này cũng chủ đạo là đồ thú rừng.
Đây là nhà hàng chuyên nấu đồ ăn Hongkong, vợ chồng Ứng Đông Lưu là người tỉnh Tô, coi như đồng hương với Qua Tĩnh, chẳng qua Qua Tĩnh là người Kim Lăng, mà vợ chồng Ứng Đông Lưu là người Tô Nam.
Khẩu vị của người bên Giang Tích khá nhạt, không giống người An Nguyên thích cảm giác cay cay. Cũng không biết các cô gái An Nguyên có phải không sợ mặt nổi mụn không mà rất thích ăn quà vặt là món cay, nếm vào là thấy cả người như được đốt cháy.
Nhược Đồng chọn nơi đây mời hai vợ chồng Ứng Đông Lưu coi như thích hợp, ít nhất không phải đồ ăn Xuyên, Tương làm người ta không ăn nổi, không chọn đồ ăn Hoài Dương vì quê vợ chồng Ứng Đông Lưu ở đó, hai vợ chồng chắc thường xuyên tự nấu ăn ở nhà món này.
Hai vợ chồng Ứng Đông Lưu đến rất đúng giờ.
Vợ Ứng Đông Lưu – lúc công tác ở Bắc Kinh bệnh tình hơi tốt một chút nhưng đến An Nguyên lại nghiêm trọng hơn. Bây giờ theo Ứng Đông Lưu tới Tân Môn, không biết khí hậu phương bắc có thể làm bệnh tình cô thay đổi hay không?
- Bệnh của Giang tỷ không vấn đề gì chứ?
Sau khi ngồi vào chỗ của mình, Triệu Quốc Đống quan tâm hỏi.
- Không có gì, lão Dương quá lắm miệng, đây cũng không phải bệnh gì nặng, nhiều năm rồi cứ như vậy, lúc tốt lúc xấu, không chừng tôi về lại phương bắc thì bệnh của vợ cũng sẽ tốt hơn.
Ứng Đông Lưu đây là nói thật, y và vợ mặc dù là quê phía nam nhưng sống ở Bắc Kinh quá lâu nên quen với thời tiết phương bắc.
- Bí thư, ngài không thể nói như vậy. Trưởng ban thư ký Kính Quang cũng là quan tâm Giang tỷ, ngài biết thân phận của y bây giờ không tiện, không đến được. Tôi ở Bắc Kinh, bây giờ cũng không quá bận nên thuận tiện tới.
Triệu Quốc Đống cười nói
- Ngài bây giờ đến Bắc Kinh coi như là khách.
- Ừ, ở ủy ban giáo dục quốc gia cũng có một phòng nhưng tôi không nhận, lên Bắc Kinh thật đúng là không có chỗ ở, đến Bắc Kinh chỉ có thể ở khách sạn, đúng là không quá tiện.
Ứng Đông Lưu gật đầu.
- Nếu không phải vì việc này thì tôi thà suốt đêm về Tân Môn, bên kia cũng còn nhiều chuyện. Đi mấy ngày trong nhà lại chất đống công việc lên.
- Vậy sao ngài không mời bác sĩ tới Tân Môn?
Triệu Quốc Đống cười nói.
- Thôi, làm như vậy không hay, không cần thiết, đi về cũng chỉ có ba ngày thôi mà.
Ứng Đông Lưu xua tay nói. Triệu Quốc Đống cũng biết Ứng Đông Lưu khá chú ý ở phương diện này. Về cuộc sống cá nhân, Ứng Đông Lưu khá chú ý, lúc ở An Nguyên đi làm, hết giờ y đều không muốn lái xe đưa đón mà đi bộ từ nhà sang tỉnh ủy, thậm chí tối ra ngoài cũng không thích người đi theo.
- Tác phong này của ngài thật sự đáng để tôi học tập. hắc hắc, tôi thấy không mấy người có thể làm được tốt như ngài.
Triệu Quốc Đống cười nói.
- Cậu đó, đang trêu tôi hay khen tôi đó?
Ứng Đông Lưu tức giận nhìn Triệu Quốc Đống:
- Đến Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia là tài ăn nói tăng lên nhỉ, là do ở Điền Nam học được hay là do cảm thấy không khí Bắc Kinh khác nên vậy. Tôi nghe nói cậu đến Bắc Kinh càng lúc càng làm càn.
Triệu Quốc Đống cũng biết việc này Ứng Đông Lưu nghe thấy. Tân Môn cách Bắc Kinh không đầy 200km, có thể nói là liền sát nhau, buổi sáng Bắc Kinh có mưa gió gì, chiều lập tức truyền tới Tân Môn ngay.
- Bí thư, lời này của ngại hại chết tôi, tôi không nhận nổi.
Triệu Quốc Đống có chút xấu hổ cười khổ. Ứng Đông Lưu nói là có ý trêu chọc mình. Hắn biết biểu hiện hơn tháng qua của mình đã truyền vào tai đối phương. Nhưng hắn cảm thấy Ứng Đông Lưu khác người khác, trong lời không có ý phê bình mấy.
- Không nghiêm trọng như vậy, tôi không phải trưởng ban Chư, hơn nữa dù tôi là trưởng ban tổ chức cán bộ Trung ương thì tôi cảm thấy quyết định vận mệnh, tiền đồ của cậu cũng chính là cậu, không thể do người khác. Thuốc đắng dã tật, sự thật mất lòng, nhưng tôi còn muốn nói nó cũng phải nhìn nhận từ hai phía. Phương thức nhận định không nên bị mưa gió bên ngoài ảnh hưởng. Chỉ cần cậu thấy chính xác, cậu cứ kiên trì, thực tế là tiêu chuẩn duy nhất kiểm nghiệm chân lý. Cậu không có can đảm đi kiểm nghiệm thì biết đâu là chân lý?
Ứng Đông Lưu gắp miếng thịt bỏ vào mồm nhấm nháp và nói.
- Đông Lưu, hai người có thể đợi ăn xong rồi nói chuyện công việc không?
Có lẽ thấy vẻ mặt nghiêm túc của Triệu Quốc Đống, Giang tỷ nói xen vào.
- Không có gì đâu Giang tỷ, tôi thích nghe bí thư chỉ bảo. Chị muốn tôi đợi đến khi ăn xong mới nói, tôi lại thấy khó chịu trong lòng, ăn không vào.