Long Ứng Hoa nghĩ rất nhiều, bên trong trung ương không ngừng xuất hiện nhân tài, trang bị vào bộ máy các tỉnh, quan hệ thân sơ, ban Tổ chức cán bộ trung ương cùng Ủy ban kỷ luật Trung ương đều có một nhóm người phụ trách phân tích, đánh giá. Làm như thế nào để khiến bộ máy đạt được tổ hợp tốt nhất, tránh cho hình thành độc đoán chuyên quyền, không mặc cả hoặc là cục diện phân tranh quá mức là điều trung ương cần làm được.
Vì thế Long Ứng Hoa luôn cảm thấy Lăng Chính Dược quá tự tin. Hắn thậm chí mơ hồ ám chỉ Lăng Chính Dược có nên cân nhắc sắp xếp kết hợp một vài thường vụ để tăng cường sức chiến đấu của Lăng hệ không, nhưng có mấy lời hắn chỉ có thể ám chỉ, không thể nói thẳng. Nhất là thân phận mẫn cảm của hắn rất dễ khiến Lăng Chính Dược hiểu lầm mình có ý đồ gì. Long Ứng Hoa thật ra cảm thấy Lăng Chính Dược đã bắt đầu thấy bực với Tề Hoa.
Điều chỉnh vị trí của Tề Hoa là lựa chọn khá sáng suốt. Dù sao Lăng Chính Dược mới tới An Nguyên chưa đầy hai năm, cuộc sống còn dài. Nếu như nói vị trí trưởng ban tổ chức cán bộ thiếu một nhân vật đủ sức nặng chống đỡ thì công việc sau này thậm chí cục diện thăng bằng sẽ bị ảnh hưởng rất lớn.
Muốn làm một trưởng ban tổ chức cán bộ tốt thì không chỉ dựa vào sự trung thành, hiểu tâm ý của bí thư, hiểu rõ tình hình tài nguyên cán bộ trong tỉnh, nắm giữ sự vận động của cán bộ, rất nhiều thứ không hề dễ dàng.
Nếu Tề Hoa rời khỏi vị trí đó, Long Ứng Hoa hy vọng mình có thể tiếp nhận, đương nhiên hắn biết Lăng Chính Dược tính tới Trần Anh Lộc đầu tiên. Điều này làm Long Ứng Hoa có chút rối rắm.
Cân bằng trong hệ phái cũng khá khó khăn. Long Ứng Hoa thừa nhận Trần Anh Lộc là lựa chọn tốt, nhưng hắn vẫn cho rằng Trần Anh Lộc làm tốt ở vị trí trưởng ban thư ký, nếu không như vậy thì Lăng Chính Dược sẽ khó khăn hơn lúc này nhiều. Mà do mình ở vị trí phó chủ tịch nên nhiều lúc mình không thể phát huy được tác dụng.
Lăng Chính Dược mong mình có thể tạo được tiếng nói riêng biệt bên ủy ban tỉnh gần như là hy vọng xa vời. Thủ đoạn, sách lược của Triệu Quốc Đống không thua gì kẻ làm chính trị vài chục năm. Hắn chẳng những kéo được hai người Dương Kính Quang cùng Khang Nhân Lương về phía hắn, hơn nữa còn đẩy Dương Thiếu Bằng đứng đối lập với mình, khiến bây giờ Dương Thiếu Bằng có ý thù địch với mình, mà Tào Ninh tựa hồ cũng bị thủ đoạn của Triệu Quốc Đống áp chế. Về phần Hoàng Trì Trung, Long Ứng Hoa cảm giác đối phương như kẻ câm điếc, mỗi một lần tổ chức hội nghị thường trực ủy ban thì chỉ cần không dính tới phạm vi công việc của hắn là hắn ngậm miệng ăn tiền.
Trợ lý chủ tịch Trương Hoành Vĩ có tính tích cực hơn xa so với người bình thường tưởng tượng. Trương Hoành Vĩ cũng có chút bản lĩnh, thành cánh tay phải của Triệu Quốc Đống. Hơn nữa Trương Hoành Vĩ còn kiêm chức chủ nhiệm Ủy ban kế hoạch phát triển tỉnh càng làm hắn như hổ thêm cánh, gần như chuyện gì cũng có thể xen chân vào.
Bây giờ Triệu Quốc Đống còn chưa chính thức được bầu làm chủ tịch tỉnh, mới là quyền chủ tịch tỉnh mà đã thể hiện được sức nặng. Mặc dù đối phương khá thu liễm ở hội nghị thường ủy nhưng trong công việc bên ủy ban tỉnh thì đối phương nắm chặt quyền chủ động. Rất nhiều chuyện Long Ứng Hoa thậm chí cảm thấy mình như thành một mắt xích trong hệ thống của Triệu Quốc Đống.
Nghĩ vậy Long Ứng Hoa không khỏi run lên. Mình giống như một nhân vật không quan trọng trong hệ thống, có mình cũng như vậy, không có mình cũng thế. Loại cảm giác này làm hắn rất không thoải mái. Chỉ ở trong hội nghị thường ủy thì hắn mới có thể mượn lực lượng trong hệ thống của Lăng Chính Dược mà đạt được ủng hộ, tin tưởng.
Dấu hiệu này rất nguy hiểm, chứng minh Triệu Quốc Đống đang tăng cường lực lượng của hắn một cách rất tự nhiên. Hắn về An Nguyên chưa đầy nửa năm đã làm được như vậy, hơn nữa còn làm rất lặng lẽ, ai nói hắn chỉ là kẻ xúc động, chỉ biết cắm đầu lao tới trước?
….
Bị người đàn ông bên trên không ngừng đẩy mạnh, Cù Vận Bạch rên lên như thiên nga bị trúng tên, hoặc như bước hụt xuống vực, người không ngừng run lên, hai chân quấn chặt lấy cơ thể hắn, để mặc hắn phát tiết trong người mình.
Mặc dù đang ở cuối thời kỳ an toàn nhưng Cù Vận Bạch không quá lo. Mình đã là người phụ nữ 40 tuổi, thời kỳ rụng trứng rất chính xác. Tuy cơ thể bên ngoài được chăm sóc tốt nhưng công năng sinh sản đang dần thoái hóa, không mấy khi được ở bên hắn, cô không muốn hắn mất hứng. Mà hắn từ trước đến giờ không thích dùng bao.
Triệu Quốc Đống cũng có thể cảm nhận được Cù Vận Bạch đang không ngừng co rút khi mình tiến tới, nó càng làm hắn lên đỉnh.
Sau cơn ân ái, hai người ôm lấy nhau.
Đây là lần đầu hai người ở bên nhau sau khi Triệu Quốc Đống làm quyền chủ tịch tỉnh An Nguyên.
Mặc dù mỗi tuần đều có nhân viên đến quét dọn nơi này, thậm chí cây xanh cũng có người đến tưới, tỉa, nhưng do trong thời gian dài không có người ở lại nên có cảm giác rất lạ. Cù Vận Bạch dọn phòng cả nửa buổi mới xua mùi vị đó đi.
Triệu Quốc Đống cảm thấy lối suy nghĩ của mình rất tỉnh táo, ngón tay đặt trên bộ ngực vẫn cao vút của cô, núm đổ hồng trên nền trắng thật mê người.
Cù Vận Bạch khẽ thở dài một hơi, Triệu Quốc Đống vẫn lưu luyến cơ thể cô làm cô rất vui. Cô mặc dù biết cơ hội như hôm nay sẽ càng lúc càng ít, thậm chí ngay cả gặp mặt, nói chuyện điện thoại cũng ít đi.
Sự quen thuộc và tin tưởng của hai người đã đến mức không cần giấu diếm gì. Ngoài việc Triệu Quốc Đống bởi vì bận tâm cảm nhận của Cù Vận Bạch nên không nói tới cuộc sống cá nhân của mình ra thì hắn không giấu gì cả. Đương nhiên hắn cũng cảm nhận được Cù Vận Bạch cũng mơ hồ biết một chút về mình. Chẳng qua Cù Vận Bạch có thái độ bình thản nhìn nhận tất cả, vậy là đủ.
- Tình hình Thiên Phu gần đây hình như không tốt lắm thì phải?
Tuy không quan tâm sự vụ cụ thể của Thiên Phu nhưng không có nghĩa hắn mặc vận mệnh của Thiên Phu không quan tâm. Triệu Quốc Đống khá tự tin vào bộ máy lãnh đạo của Thiên Phu. Dương Thiên Bồi trầm ổn lão luyện, Kiều Huy giỏi giao tiếp, Cù Vận Bạch cẩn thận, Hứa Minh Viễn có đầu óc rõ ràng… đội ngũ này kết hợp có thể nói là hoàn hảo.
- Gì gọi là tình hình Thiên Phu không tốt?
Cù Vận Bạch nhướng mày khẽ oán trách.
- Cả ngành bất động sản là như vậy, hỗn độn không rõ ràng, chính sách quốc gia lúc cao lúc thấp làm người ta không rõ. Lúc thì liệt ngành bất động sản là sản nghiệp trụ cột, lúc lại nói phải chỉnh đốn thị trường bất động sản, để nó phát triển khỏe mạnh, có trật tự. Hạn chế như thế nào, thị trường hóa thì hạn chế ra sao?
- Ha ha, đây đúng là giọng điệu của nhà kinh doanh bất động sản rồi. Mặc dù là nhà kinh doanh thì cũng cần có lương tâm xã hội chứ? Nhà kinh doanh ngoài kiếm tiền có phải nên cân nhắc đến nhu cầu xã hội không? Chẳng lẽ nói làm ra tiền là đủ cả sao?
Triệu Quốc Đống cười cười véo mông đối phương.
- Bọn chị có thể nói không hoàn toàn là vì kiếm tiền nhưng còn các cổ đông thì sao? Xây dựng Thiên Phu là công ty lên thị trường chứng khoán, mặc dù bất động sản Thiên Phu không lên thị trường chứng khoán nhưng cũng là công ty cổ phần. Ngoài mấy cổ đông lớn ra thì cũng có rất nhiều cổ đông nhỏ, trong đó còn có nhiều là nhân viên lâu năm của Thiên Phu. Làm cho bọn họ đạt tài sản nhiều hơn không phải là phù hợp với vấn đề làm nhiều người giàu lên sao?
Cù Vận Bạch nói đầy lý lẽ, gương mặt ửng hồng. Có lẽ do có chút kích động nên hai bên ngực không ngừng run rẩy.
Triệu Quốc Đống không thể không kéo váy ngủ che điểm mê người đó, hắn trầm giọng nói.
- Em không muốn can thiệp vào hoạt động của Thiên Phu, em cũng không có năng lực lớn như vậy để thay đổi xu thế phát triển của ngành bất động sản Trung Quốc. Nhưng em phải nhắc chị không nên vì lợi nhuận nhất thời mà che mờ hai mắt. Kiếm lợi nhanh sẽ không lâu, khi sản phẩm này thành thống khổ của toàn dân thì em nghĩ tầng lớp quyết định mặc kệ cân nhắc từ góc độ nào cũng không hề do dự sửa chữa sự bất bình thường đó.
- Quốc Đống, em nói hình như có ý gì đó.
Cù Vận Bạch lúc này đã bình tĩnh lại, thậm chí không hề bị việc hai người vẫn còn dính vào nhau ảnh hưởng, ánh mắt rất rõ ràng.
- Em biết nếu làm thế sẽ mang tới gì không?
[/HIDE]