- Tôi gọi điện thoại thôi mà. Lão Vương, lão Thường, công ty hai anh làm ăn phát đạt, Ban quản lý cũng vui mừng. Các anh là người nộp thuế, chúng tôi là người phục vụ. Ban quản lý chúng tôi phục vụ các anh cũng là việc nên làm.
Triệu Quốc Đống ngồi xuống rồi giơ chén lên uống cạn.
- Chẳng qua lão Vương, năm nay là cơ hội lớn. Nếu Công ty Quốc Điện thật sự xây dựng trụ sở ở Khu Khai Phát chúng ta, có thể nói Ninh Lăng chính là trụ sở sản xuất thiết bị ngành điện của cả quốc gia, các ngành liên quan cũng sẽ phát triển, giá trị đạt đến vài tỷ cũng không phải không thể. Thiên Hằng các anh cần phải mở rộng quy mô, làm lớn, chiếm thị trường.
- Bí thư Triệu, trụ sở này rốt cuộc đã xác định hay chưa? Tôi nghe một người bạn nói chỉ cần bên Công ty Quốc Điện xác định hạng mục này thì các nơi đã cạnh tranh rất quyết liệt, hoa rơi nhà ai vẫn chưa xác định. Ninh Lăng chúng ta mới chỉ là một điểm khảo sát mà thôi.
- Lão Vương, đây không phải bí mật gì, Công ty Quốc Điện không thể nào công khai tuyên bố đã xác định ra ngoài. Dù sao nó còn cần được thông qua ở Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia và Quốc vụ viện, nhưng tôi dám đảm bảo trụ sở sẽ xây dựng ở Ninh Lăng chúng ta.
Triệu Quốc Đống cười cười một tiếng. Bây giờ không chỉ có mình Vương Hằng chú ý điểm này, có thể nói tất cả các công ty, đơn vị nhà nước có liên quan đến ngành điện, ngành xây dựng, cơ giới đều chú ý đến chuyện này. Có thể nói nó sẽ khiến Ninh Lăng tiến hành công nghiệp hóa trên quy mô lớn hay là vẫn sống dở chết dở như hiện nay.
Mà các công ty càng nhạy cảm với việc này hơn. Nhất là các công ty sản xuất thiết bị ngành điện và công ty sản xuất máy móc, thiết bị còn thiếu chút nữa tập hợp mời Triệu Quốc Đống đến Bắc Kinh vận động hạng mục này. Gần như người có tin tức nhanh nhạy đều biết trụ sở rơi vào nhà ai thì có quan hệ đến việc vị Bí thư Đảng ủy Khu Khai Phát này có thể lôi kéo được không?
- Bí thư Triệu, cái khác tôi không nói nhiều, Ninh Lăng chúng ta có rất nhiều người nhìn chằm chằm xem trụ sở có thể tiến vào Ninh Lăng không. Có thể cán bộ nhà nước không rõ, nhưng chúng tôi làm ngành này thì ai chẳng mở to mắt mà mong đợi. Bí thư Triệu, tôi có thể chắc chắn chỉ cần trụ sở này rơi vào Ninh Lăng, mà Thị xã có thể đưa ra các chính sách ủng hộ thì không đầy mười năm, không, chỉ năm năm sản xuất công nghiệp của Ninh Lăng không nói vượt qua Miên Châu Kiến Dương, ít nhất cũng có thể vượt qua Vinh Sơn, Lô Hóa, Đường Giang, dù vượt Lam Sơn Tân Châu cũng không phải không thể.
Mặt Vương Hằng hơi hồng lên vì uống rượu và vì câu nói kia của Triệu Quốc Đống. Qua đó đủ để chứng minh y nhạy cảm vì hạng mục này như thế nào.
- Cái khác tôi không nói, chỉ cần trụ sở này đầu tư ở Ninh Lăng, Vương Hằng tôi dù phá sản cũng phải đưa thêm dây chuyền sản xuất số hai vào hoạt động, hơn nữa sẽ giới thiệu mấy bạn bè bên Quảng Đông tới xây dựng nhà máy, điểm này tôi đảm bảo.
- Lão Vương, tôi thích nghe câu này của anh. Được, tôi hứa được làm được, anh cũng phải thực hiện lời hứa của anh. Năm nay là năm phát triển mạnh của Khu Khai Phát, Khu Khai Phát cũng giơ hai tay chào đón các nhà đầu tư đến gây dựng sự nghiệp ở Khu Khai Phát. Khu Khai Phát cũng sẽ cải tiến tác phong làm việc, cung cấp sự phục vụ tốt nhất cho nhà đầu tư, để nhà đầu tư có thể kiếm tiền ở Ninh Lăng, để bọn họ coi Ninh Lăng là quê hương thứ hai.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Lão Vương, tôi hy vọng anh có thể sớm tỏ thành ý được không?
- Ha ha, Bí thư Triệu.
Vương Hằng bị Triệu Quốc Đống nói như vậy nên muốn xuống cũng không được.
- Sao, sợ tôi nói mà không thể làm được ư? Không sao, lão Vương, anh đầu tiên cho tôi một bản kế hoạch mở rộng quy mô sản xuất là được. Không cần anh phải lập tức đưa kế hoạch vào áp dụng, sau tết anh cho tôi bản kế hoạch này cùng với hiệp định thuê đất xây dựng thêm nhà xưởng với Khu Khai Phát là được.
- Vậy thì không vấn đề gì. Nhưng mà Bí thư Triệu, nếu trụ sở không thể đặt ở Ninh Lăng thì hiệp định này không chắc đã thực hiện đâu.
Vương Hằng có chút lo lắng bổ sung thêm.
- Ha ha, lão Vương, anh cảm thấy tôi là người không nói tình cảm sao?
Triệu Quốc Đống cười cười mà nói.
Lý Trạch Hải, Phùng Vân Khôn và Lô Miễn Dương đều khá vui vẻ. Triệu Quốc Đống nếu dám đảm bảo như vậy thì đương nhiên cũng có chút tự tin. Thu hoạch của hội nghị thu hút đầu tư trên Thượng Hải là không nhỏ. Mặc dù trong năm không thấy bao hiệu quả, nhưng ít nhất có nhiều công ty tỏ ý muốn tới đầu tư. Mặc dù không có trụ sở kia thì ít nhất cũng có vài công ty sẽ tới, ít nhất có thể ăn nói với Thị ủy, Ủy ban Thị xã.
Triệu Quốc Đống ra ngoài phòng liền cảm nhận không khí tươi mát ập vào.
Vương Hằng đã sớm đặt phòng hát sang trọng ở khu khách quý của Ninh Uyển. Chẳng qua Triệu Quốc Đống từ trước đến giờ không thích hát, nhất là ca hát vì công việc như thế này. Đám người Lý Trạch Hải cũng biết sở thích này của Triệu Quốc Đống nên không miễn cưỡng. Vương Hằng chỉ có thể cùng đám người Lý Trạch Hải sang bên kia, Triệu Quốc Đống cũng vui vẻ thoải mái.
Một bóng người vừa từ phòng bên đi ra và chạy ào vào toilet, cô mới đến cửa đã không nhịn được phải nôn ra.
Triệu Quốc Đống nhìn có vẻ quen quen, hắn nhìn kỹ thì thấy chính là La Băng.
La Băng mặt đỏ như có lửa đốt, cô khẽ nhíu mày lại, trên mũi đổ mồ hôi, trên áo len còn bị dính một chút do vừa nôn ra, trên quần tất cũng dính. Bởi vì cô nghiêng người nôn rồi do mất đà mà đặt mông ngồi xuống nên cả người gần như dính hết.
- Sao thế La Băng? Sao chị uống nhiều như vậy?
Triệu Quốc Đống nhíu mày vội vàng đi lên đỡ La Băng dậy. La Băng mở mắt nhìn, có lẽ nhận ra Triệu Quốc Đống nên muốn tránh. Nhưng do tác dụng của rượu nên cô mất khống chế, người thiếu chút nữa ngã xuống mặt đất.
Triệu Quốc Đống có chút tức giận, La Băng có vẻ không phải loại phụ nữ không biết tự ái, người này sao hôm nay lại bị chuốc nhiều như vậy? Hơn nữa uống thành như thế mà không có ai ra giúp là sao?
Người uống say nên khá nặng. Hơn nữa La Băng cao mét bảy, dáng người đẫy đà nên càng nặng hơn. Triệu Quốc Đống dìu cô đi đến một bàn cạnh đó ngồi xuống, sau đó đi thẳng vào phòng kia.
Hắn vừa vào cửa đã nghe thấy Trần Đại Lực lớn tiếng nói:
- Lão Lữ, anh không phải nói La Băng uống giỏi lắm sao? Sao cô ta mới chút đã không chịu nổi. Bí thư Hoàng, Bí thư Lỗ, xem ra nữ cán bộ của huyện ta thiếu rèn luyện. Trưởng ban Giản Hồng đi liền không có ai nâng ngọn cờ này lên. Trưởng ban Khương, Trưởng ban Mao không thường xuyên tới mà lại tiếp như vậy sao?
- Ha ha, Trưởng ban Trần, La Băng uống cũng được, tôi nghe nói có lần cô ta uống hết nửa lít rượu. Chẳng qua anh cho lại pha rượu trắng vào thì sao có thể chịu nổi. Tô đoán bây giờ Lôi Bằng nhất định đang trong phòng vệ sinh mà nôn.
Một người cười phá lên nói.
- Bí thư Hoàng, ai cũng nói La Băng đẹp nhưng như người đẹp băng giá? Có phải có vấn đề gì không? Chồng cũ của cô ta là quân nhân nhưng lấy chưa đầy năm đã ly hôn và sống như vậy tới giờ, không thấy cô ta tìm đàn ông. Ai cũng nói phụ nữ 30 như sói, 40 như hổ. Cô ta mới 34 mà nhịn được sao? Ha ha, chẳng lẽ là …
Trần Đại Lực nói làm Triệu Quốc Đống muốn đạp cửa xông vào.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK