Nghe Triệu Quốc Đống nói xong, Lưu Triệu Quốc đứng lên đi một vòng rồi nói:
- Khâu Nguyên Phong nói đúng, bây giờ Chu Tinh Văn chưa chắc nghe anh, không chừng phản tác dụng. Lão Tạ còn đương chức nên vị trí của anh còn kém. Chu Tinh Văn muốn tiến lên thì phải dựa vào huyện, cho nên tìm lão Liễu là hợp lý nhất.
- Chẳng qua chú từ chối lời mời của lão Liễu, bây giờ lại muốn chạy cái chức Phó Trưởng phòng thì lão Liễu sợ rằng bực bội.
Lưu Triệu Quốc cười nói:
- Là anh gọi cho lão Liễu hay chú gọi?
- Để em dùng điện thoại nhà anh gọi.
Triệu Quốc Đống cười cười.
- Vậy chú suy nghĩ xem nên nói như thế nào với lão Liễu, đừng để lão Liễu hiểu lầm.
Lưu Triệu Quốc cũng đồng ý việc Triệu Quốc Đống muốn tranh thủ cơ hội này.
- Đây là cơ hội, đúng như chú nói ở vị trí này thì tầm nhìn của chú không bị hạn chế trong hệ thống công an nữa, rèn luyện về nhiều mặt cũng có lợi hơn.
Lô Vệ Hồng bỏ máy xuống rồi ngồi đó mà suy nghĩ. Vợ y thấy thế thì có chút tò mò. Lô Vệ Hồng không tức, không vui, vậy là sao nhỉ?
- Sao vậy anh?
- Không có gì, chẳng qua chỉ là có chút khó hiểu sao một chức Phó Trưởng phòng nhỏ nhoi mà có nhiều lãnh đạo chú ý như vậy.
Lô Vệ Hồng nói. Chức Phó Trưởng phòng mà thôi, huyện cũng phải có tầm 300 người trở lên, mình cũng chưa chắc biết hết. Nhưng một chức này làm cho Thường vụ thị ủy, Trưởng ban tổ chức cán bộ - Lôi Chiêu gọi tới nói chuyện. Điều này có hơi quá không?
- Anh đừng nói như vậy, nhớ lúc trước khi anh mới tiến lên thì không phải rất vui mừng vì được tăng một bậc sao? Đã tiến vào quan trường thì có ai không muốn tiến thêm? Về phần lãnh đạo thì có ai không có bà con họ hàng? Hỏi một câu, nói giúp một câu cũng là bình thường. Chỉ cần năng lực bản thân và đạo đức không sao là được.
Vợ Lô Vệ Hồng quen với việc này không lạ. Chẳng qua lần này lại khác, Thường vụ thị ủy, Trưởng ban tổ chức cán bộ gọi tới, nhưng lại nói có lãnh đạo nhờ thì hơi quá thì phải? Lô Vệ Hồng đang cân nhắc có phải Lôi Chiêu nói giúp bà con nên nói vậy không? Hình như không phải, nếu như vậy thì y có thể trực tiếp nói ra mà.
Suy nghĩ một chút, Lô Vệ Hồng liền cầm máy lên nói:
- Lão Chu, tôi là Lô Vệ Hồng. Công an huyện các anh đã có quyết định về ai làm Trưởng đồn công an khu Khai Phát chưa?
Chu Tinh Văn không ngờ muộn như vậy mà Lô Vệ Hồng còn gọi tới. Chu Tinh Văn vốn nghĩ là việc lớn nên có chút khẩn trương. Nghe Lô Vệ Hồng hỏi như vậy, y sợ có người tìm tới cửa của Bí thư huyện ủy rồi.
- Tôi và lão Đậu đã trao đổi, cũng đã trao đổi với mấy Ủy viên Đảng ủy khác. Bây giờ vẫn chưa thống nhất.
Không rõ Lô Vệ Hồng có ý gì nên Chu Tinh Văn phải nói như vậy.
- Vẫn chưa thống nhất ý kiến? Không thống nhất thì anh có thể tập trung. Nguyên tắc chế độ tập trung dân chủ là nguyên tắc của Đảng ta. Nếu không anh làm Trưởng phòng Công an huyện làm gì?
Lô Vệ Hồng nói:
- Cần cứng rắn phải cứng rắn. Làm việc gì cũng cần có lãnh đạo khống chế mới được.
Lô Vệ Hồng nói làm Chu Tinh Văn hơi nóng mặt. Lời này của Lô Vệ Hồng đã rất rõ ràng, không nên để ý người khác ảnh hưởng tới mình, cần độc đoán phải độc đoán.
- Bây giờ Đảng ủy có mấy người lựa chọn. Một là Trưởng đồn công an Kiều Quan - Vương Quý Nhân. Một người là đội trưởng đội cảnh sát giao thông Tề Chính, còn lại là Trưởng đồn công an Giang Miếu – Triệu Quốc Đống.
Chu Tinh Văn cẩn thận nói:
- Ba đồng chí này đều rất xuất sắc, chúng tôi khó lựa chọn.
- Hai vị trước tôi biết, đều là người có nhiều kinh nghiệm, đồng chí cuối cùng …
Lô Vệ Hồng nói.
- Bí thư Lô, Triệu Quốc Đống học trường cảnh sát tỉnh, năm ngoài công tác ở Đội cảnh sát hình sự rồi điều tới Đồn công an Giang Miếu. Đồng chí này phá một loạt vụ án như trộm trâu, Sở công an, Cục công an thành phố đánh giá rất cao. THáng sáu năm nay phá vụ án hai tên hung thủ giết người từ Lam Sơn trốn sang, chúng tôi đang xin Sở công an khen thưởng.
Chu Tinh Văn trong lúc nhất thời không thể xác định ý của Lô Vệ Hồng. Hắn biết Tề Chính thông qua Trầm Nhược Đình, người này lại có quan hệ không bình thường với Lô Vệ Hồng. Nhưng Vương Đức Hòa đã trao đổi với Ban Tổ chức cán bộ, xem ra cũng muốn. Cho nên việc tranh đoạt chức Trưởng đồn công an khu Khai Phát là rất kịch liệt.
Triệu Quốc Đống rất hiểu chuyện, mấy tháng nay ấn tượng của Chu Tinh Văn đối với Triệu Quốc Đống đã thay đổi. Có việc hay không đều thích gọi Triệu Quốc Đống tới. Chu Tinh Văn cũng từng nghĩ tới Triệu Quốc Đống nhưng cuối cùng không thể quyết tâm.
- Ồ, tôi có chút ấn tượng. Hai tháng trước Nhật báo An Đô có phải đưa tin về Đồn công an Giang Miếu không? Trưởng đồn là đồng chí Triệu Quốc Đống?
- Vâng, chính là cậu ta. Cậu ta có năng lực mạnh, là nhân tài hiếm có, chỉ là kinh nghiệm hơi thiếu.
Chu Tinh Văn cũng không giấu.
Nghe Chu Tinh Văn nói như vậy, Lô Vệ Hồng liền yên tâm nên nói:
- Ừ, lão Chu, ba người rất ưu tú, nhưng ai có lợi cho công tác của khu Khai Phát mới là quan trọng nhất. Anh có ý kiến gì?
Lúc này Chu Tinh Văn đã mơ hồ cảm nhận ý đồ của Vương Đức Hòa nhất định thất bại. Lô Vệ Hồng mặc dù không lộ gì nhưng Chu Tinh Văn có thể hiểu ý trong đó. Y chỉ cần xác định một chút là được. Trầm Nhược Đình nhất định tới tìm Lô Vệ Hồng, Lô Vệ Hồng có ý kiến, Trầm Nhược Đình không tính toán sao?
- Cá nhân tôi thì thấy đồng chí Triệu Quốc Đống thích hợp hơn. Chẳng những có năng lực nghiệp vụ, hơn nữa có năng lực phối hợp tổ chức cũng rất mạnh, nhưng mà …
Chu Tinh Văn dừng một chút.
- Lão Chu, đây là chọn Trưởng đồn công an khu Khai Phát, vào Ban quản lý chỉ là kiêm nhiệm. Vì đẩy mạnh công tác của khu Khai Phát nên Huyện ủy sẽ không can thiệp việc điều chỉnh nhân sự của Công an huyện, tất cả phải xuất phát từ công việc.
Lô Vệ Hồng cắt ngang lời Chu Tinh Văn.
- Tôi hiểu, Bí thư Lô, Đảng ủy chúng tôi nhất định xuất phát từ công tác, thực hiện chỉ thị của Huyện ủy chọn đúng Trưởng đồn công an thích hợp nhất.
Chu Tinh Văn đã rõ, Triệu Quốc Đống đúng là có bản lĩnh. Xem ra Lô Vệ Hồng đã nhận được ý kiến từ trên thành phố.
Đậu Trung Khải có chút lo lắng ngồi trong văn phòng Vương Đức Hòa:
- Bí thư Vương, không ngờ chuyện lại thành như vậy. Tôi đã trao đổi với Chu Tinh Văn, không ngờ hắn kiên quyết ủng hộ Triệu Quốc Đống nên….
- Lão không cần nói nhiều, tôi hiểu. Chu Tinh Văn bây giờ cứng cánh rồi nên trở mặt.
Vương Đức Hòa sa sầm mặt nói:
- Hắn hình như quên đề bạt cấp Phó Trưởng phòng phải được Ban Tổ chức cán bộ khảo sát và Hội nghị thường vụ thông qua. Hừ, Triệu Quốc Đống này có lai lịch gì mà hắn không ngừng trải đường như vậy?
- Không rõ, hình như có chút quan hệ trên thành phố. Lần trước lão Chu cũng cố sức đẩy Triệu Quốc Đống lên làm Trưởng đồn.
Đậu Trung Khải không rõ mấy.
- Hừ, Tề Chính không được, không nể mặt Trầm Nhược Đình, Chu Tinh Văn này kiêu căng thật.
Vương Đức Hòa cười lạnh một tiếng:
- Huyện ủy, Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc cũng không nể mặt, Công an huyện có phải muốn thành lập vương quốc riêng không?
- Bí thư Vương, ngài đừng quá để ý. Quý Nhân còn trẻ, Công an huyện không phải thiếu một Phó Trưởng phòng sao? Chúng ta có thể tính tới việc này mà.
Đậu Trung Khải cười nói.
- Hừ, một Trưởng đồn công an khu Khai Phát mà tôi không xử lý được, còn nói gì Phó Trưởng phòng Công an huyện? Trước tôi đã nói với Bí thư Lô, Bí thư Lô không tỏ thái độ coi như chấp nhận. Tôi xem thằng Triệu Quốc Đống làm sao qua được cửa Huyện ủy.
Vương Đức Hòa lạnh lùng nói.
Khi Triệu Quốc Đống biết mình là người duy nhất được Đảng ủy Công an huyện đề cử lên Huyện ủy, hắn biết cuộc đấu cuối cùng là ở Hội nghị thường vụ Huyện ủy.
- Sếp Khâu, cảm ơn.
Triệu Quốc Đống cười cười chào Khâu Nguyên Phong vừa từ phòng hội nghị đi ra.
- Vào văn phòng tôi.
Khâu Nguyên Phong cười nói:
- Ban tổ chức cán bộ khảo sát chẳng qua chỉ cho có. Các Ủy viên Đảng ủy cũng đã bàn xong. Lão Mã cũng được, tìm mấy người về Đội cảnh sát hình sự. Liêu Xương Thịnh, Hạ Hồng Hải và Viên Chấn Dũng về huyện không có vấn đề gì.
- Chính ủy Đậu có phải …
Triệu Quốc Đống một bên đóng cửa văn phòng một bên nhỏ giọng nói.
- Không, lão Đậu cũng thông minh, chuyện coi như quyết định thì y sẽ không làm kẻ ác.
Khâu Nguyên Phong lắc đầu. Đậu Trung Khải cũng đã hết sức nhưng y không phải Trưởng phòng, cũng không phải Bí thư đảng ủy Công an huyện, quan hệ của y lại kém xa Chu Tinh Văn, không thể khống chế được tình hình. Tất cả đều do Chu Tinh Văn quyết định. Hơn nữa lần này Chu Tinh Văn yêu cầu tập thể thảo luận. Vì thế do y đã khống chế cả Công an huyện nên không chừng Đậu Trung Khải sẽ bị đẩy sang bên.
- Vấn đề là ở trong Hội nghị thường vụ Huyện ủy. Tôi sẽ nói giúp cậu ở chỗ Chủ tịch huyện Mao. Nhưng Vương Đức Hòa nhất định sẽ phá đám. Y là Phó bí thư phụ trách công tác tổ chức, có quyền lên tiếng. Quan trọng nhất là chỗ Bí thư Lô.
Đồng Mạn nhìn đồng nghiệp đang bàn tán về Triệu Quốc Đống mà trong lòng vừa tự hào vừa vui mừng.
Quốc Đống giỏi thật, làm Trưởng đồn công an Giang Miếu chưa đầy năm mà sắp điều đến làm Trưởng đồn công an khu Khai Phát, lại còn vào Ban quản lý. Từ giọng hâm mộ của đồng nghiệp khiến Đồng Mạn biết ý nghĩa tiến vào bộ máy Ban quản lý, đó là cấp Phó Trưởng phòng. Nói cách khác Triệu Quốc Đống đã bước lên một bậc thang mà rất nhiều người ở Công an huyện làm cả đời không đạt được.
Không biết chạy đâu rồi. Vừa nãy còn thấy hắn lén lút đi lại trong hành lang, vậy mà giờ đã không thấy đâu rồi. Đồng Mạn nhìn quanh. Người Ban Tổ chức cán bộ đến khảo sát và về, sếp Mã đưa bọn họ ra ngoài và đã về. Triệu Quốc Đống chết tiệt trốn đâu. Máy nhắn tin của Triệu Quốc Đống vang lên, Triệu Quốc Đống mở ra thì thấy là số của Đội cảnh sát hình sự gọi tới. Hắn mượn điện thoại phòng Khâu Nguyên Phong mà gọi lại:
- Alo ai đó?
- Là tôi, ông đi đâu thế?
Đồng Mạn nhỏ giọng nói.
- Mình ở văn phòng Sếp Khâu.
- Hả, vậy mình dập máy đây. Mọi người đang muốn ông mời cơm.
Đồng Mạn thè lưỡi nói:
- Vậy lát ông xuống rồi nói.
Thấy Triệu Quốc Đống cười cười, Khâu Nguyên Phong hỏi:
- Ai thế?
- Mấy người Đồng Mạn muốn tôi mời bọn họ dùng bữa.
Triệu Quốc Đống cười nói.
- Cậu đó, có phải là đang theo đuổi Đồng Mạn không? Hoàng Hóa Thành tán Đồng Mạn mà không được, bây giờ suốt ngày như quỷ mà làm việc không yên lòng. Tôi nghe cậu ta muốn xuống Đồn công an nội thành, cũng không biết cậu ta nghĩ như thế nào?
Khâu Nguyên Phong lắc đầu nói:
- Cùng học một trường ra sao chênh lệch lớn như vậy?
- Sếp Khâu, tôi và Đồng Mạn rất trong sáng. Đồng Mạn có điều kiện gia đình tốt như vậy thì sao lại để ý tới tôi.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Chẳng qua quan hệ của chúng tôi cũng được, nhưng Sếp Khâu đừng hiểu lầm.
- Đi đi, đừng giả vờ trước mặt tôi. Có phải là cậu tìm được ai ở trong mấy ngàn nữ công nhân Nhà máy dệt không? Vì thế không để ý hoa hậu của Công an huyện? Tôi thấy cô bé Đồng Mạn có vẻ có ý với cậu. Vừa nhắc cậu là cô bé sáng mắt lên, ai biết hai người có quan hệ gì?
Khâu Nguyên Phong bĩu môi nói.
- Sếp Khâu đừng nghĩ như vậy. Người ta là cô gái trong sáng mà bị sếp nói như vậy thì không tìm được bạn trai rồi bắt đền tôi thì sao?
Triệu Quốc Đống cười cười trêu chọc. Khâu Nguyên Phong này mắt độc thật, liếc cái nhìn ra vấn đề.
- Nếu Trung Quốc mà như mấy nước Ả Rập có thể lấy bốn vợ thì tôi có lẽ cũng tán Đồng Mạn.
- Thanh niên đều như vậy cả thôi, không sợ cơ thể mình không chịu được, đến tuổi như tôi mới biết lợi hại.
Khâu Nguyên Phong lắc đầu nói:
- nói chuyện nghiêm chỉnh đi, chuyện này cậu phải chú ý mới được. Công an huyện đã qua, quan trọng nhất là chỗ Bí thư Lô. Cậu nếu có quan hệ thì dùng ngay.
Khâu Nguyên Phong mơ hồ biết Triệu Quốc Đống nhất định không chỉ có mình Lưu Triệu Quốc ở bên trên. Nếu không như vậy thì Chu Tinh Văn sao ra sức đề cử Triệu Quốc Đống. Trầm Nhược Đình và Vương Đức Hòa đều không nể mặt. Ngoài Lô Vệ Hồng có năng lực này thì Khâu Nguyên Phong không nghĩ ai ở huyện này có khả năng đó. Sợ là Tạ Kỳ Tường cũng không khiến Chu Tinh Văn làm như vậy.
Khổng Nguyệt đi, Triệu Đức Sơn, Triệu Trường Xuyên cũng đi Thượng Hải, Triệu Quốc Đống thấy mình nhàn đi nhiều. Công an huyện đã đề cử hắn, Ban Tổ chức cán bộ cũng khảo sát xong. Bây giờ chỉ chờ Hội nghị thường vụ Huyện ủy thông qua, chuyện còn lại không liên quan tới hắn.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK