Chẳng qua bên trên lại có Phó bí thư Tỉnh ủy kiêm Bí thư thị ủy An Đô Tôn Liên Bình, Quan Kinh Sơn thật sự tự tin dám chống đối sao? Tống Như Phỉ không tin? Dù anh có thủ đoạn tốt, ý chí ngút ngàn nhưng vẫn phải rụt tay rụt chân chứ. Không có lão Nghiêm ủng hộ thì Quan Kinh Sơn sao có thể thực hiện nguyện vọng của mình? Hay là cảm thấy lão Nghiêm chỉ có thể lựa chọn ủng hộ y? Tống Như Phỉ không dám xác định.
Đến văn phòng làm Phó chánh văn phòng kiêm trưởng ban tiếp tân không phải mong muốn của cô. Cô muốn làm chánh văn phòng Ủy ban nhưng việc giao dịch của lãnh đạo khiến cô không đạt được vị trí đó.
Quan Kinh Sơn mặc dù làm Thị trưởng An Đô chưa đầy năm nhưng đã thành công đứng vững ở Thành phố An Đô, năng lực của y chưa chắc cao hơn Diêu Văn Trí nhưng thủ đoạn và mưu kế lại cao hơn Diêu Văn Trí.
Chu Hoành Vĩ dần dần bị đẩy tới vị trí vốn có của y. Phó thị trưởng thường trực mặc dù có thêm chữ thường trực nhưng cuối cùng vẫn là Phó thị trưởng. Mà một vị thường vụ thị ủy, Phó thị trưởng khác lại bị Quan Kinh Sơn ép chỉ có ở mức độ Phó thị trưởng trước, thường vụ sau. Chu Hoành Vĩ không thể nào chính thức thành đối thủ của Quan Kinh Sơn, làm y không thể vươn tay ra khỏi vị trí Phó thị trưởng.
- Thị trưởng Quan, dù hai năm nay Ninh Lăng phát triển rất nhanh nhưng nếu đặt An Đô chúng ta cùng cấp độ với An Đô không phải là hạ thấp mình ư?
Tống Như Phỉ khẽ cười nói.
- Chị Tống, ai cũng nói anh hùng không hỏi xuất thân. Ninh Lăng mặc dù chỉ là thị xã nhưng nếu Ninh Lăng chúng ta cứ có tư tưởng bảo thủ, tự mãn, còn Ninh Lăng phát triển theo tốc độ này thì ba đến năm năm tới bọn họ vượt qua An Đô cũng là rất bình thường. Đến lúc ấy An Đô chúng ta sẽ thành trò cười cho thiên hạ.
Quan Kinh Sơn cười lạnh nói:
- Tôi không hy vọng quan hệ giữa Ninh Lăng và An Đô dưới tay mình lại thành giống như Tô Châu và Nam Kinh, Thanh Đảo và Tế Nam, Đại Liên và Ninh Dương. Nếu thật là như vậy thì đó sẽ là nỗi bi ai và sỉ nhục của chúng ta.
Tống Như Phỉ run lên. Ánh mắt và lời nói lạnh lùng của Quan Kinh Sơn làm người ta cảm thấy ẩn sau sự ôn hòa của người này là sự cố chấp, quật cường và độc.
Quan Kinh Sơn cũng cảm thấy Tống Như Phỉ hơi động tâm vì lời nói của mình, y chính là hy vọng đạt được mục đích này, làm cho cô ta truyền ý đồ của mình lại với tên kia. Hợp lại thì lợi, chia ra sẽ bại.
Ngay khi Tống Như Phỉ thất thần, Quan Kinh Sơn lại nhìn về phía bên kia:
- Chị Tống, bên Ninh Lăng xem ra đã thấy chúng ta. Đi thôi, chúng ta không thể nào như kẻ trộm trốn trốn tránh tránh mà.
Triệu Quốc Đống có chút hứng thú nhìn một tấm bảng lớn trước mặt. Mấy công ty trọng điểm và khổng lồ được dán tên ở vị trí chính giữa, đây là đề nghị mà hắn đưa ra.
Đối với Ninh Lăng mà nói mặc dù trước đây dựa vào các công ty khổng lồ và hạng mục khổng lồ để thúc đẩy kinh tế tiến lên, thậm chí có thể nói là chống đỡ bộ khung nền kinh tế Ninh Lăng, sau đó bộ khung đó không ngừng lớn mạnh, hoàn thiện. Nhưng dưới bộ khung còn cần rất nhiều các công ty vừa và nhỏ coi như mạch máu để tạo thành một cơ thể hoàn chỉnh.
Sự lựa chọn tỉ mỉ này cũng có các công ty tư nhân với hiệu quả kinh doanh tốt, cũng có cả một số công ty có những sản phẩm sáng tạo. Đưa mấy công ty này lên bảng vàng các doanh nghiệp Ninh Lăng cũng nhằm để thúc đẩy và cổ vũ những người muốn chủ động gây dựng sự nghiệp.
- Công ty thực phẩm Tiên Phong này sản xuất loại thực phẩm gì?
Triệu Quốc Đống chỉ vào một tấm biển và hỏi.
- Tôi thấy điều kiện của đối phương đưa ra rất cao, yêu cầu học ngành thực phẩm, hơn nữa còn yêu cầu có kinh nghiệm nghiên cứu thực phẩm. Chẳng qua tiền lương rất cao, mỗi tháng 5000, cuối năm có thưởng và thưởng cổ phần. Ha ha, tôi nhìn cũng thấy động lòng.
- Ồ, đây là công ty thuộc khu công nghiệp thực phẩm của Thổ Thành, quy mô không lớn, chiếm diện tích chưa đẩy 20km, vốn đăng ký có 800 ngàn. Đây là công ty do mấy sinh viên đại học mở ra. Bọn họ đầu tiên đặt chân ở An Đô sau đó nghe nói bên Ninh Lăng chúng ta có chính sách giúp đỡ các công ty gây dựng sự nghiệp nên chuyển sang.
Người giới thiệu là Phó chủ tịch Thổ Thành – Lý Quang Huy.
- Ban quản lý khu công nghiệp tập trung huyện tôi cùng với cục phát triển công ty vừa và nhỏ đã kiểm tra cho rằng công ty này rất có tương lai phát triển nên giới thiệu với công ty đảm bảo tài chính Bảo Lợi giúp bọn họ vay được 600 ngàn. Bọn họ chủ yếu sản xuất các thực phẩm chức năng lấy từ mật ong, hơn nữa có ba sản phẩm là độc quyền. Nhóm sản phẩm đầu tiên của bọn họ đã được sản xuất ra từ ba tháng trước, cũng được xác nhận của cục FDA Mỹ và xuất khẩu sang Mỹ.
- Ồ, công ty này ngay từ đầu đã quyết định chủ yếu tiêu thụ ở Mỹ? Bọn họ lấy được độc quyền ở sản phẩm nào?
Triệu Quốc Đống có chút hứng thú với việc sinh viên đại học đã muốn gây dựng sự nghiệp. Nếu có thể tìm mấy điển hình như vậy tuyên truyền chính là một chiêu bài quảng cáo nói Ninh Lăng là đất vàng để gây dựng sự nghiệp, hấp dẫn càng nhiều nhà đầu tư đến Ninh Lăng.
- Cũng không hẳn. Nghe nói mấy sinh viên hợp lại mở công ty này có một người đã công tác ở nước ngoài vài năm, mấy người khác đều là bạn học hồi đại học với y. Sau khi ra ngoài làm việc vài năm liền tập trung lại với nhau ngồi, kết quả nghĩ tới tự mình mở công ty nên mới có công ty này. Bọn họ hình như tiến hành nghiên cứu thực phẩm sinh vật, làm việc nghiên cứu có lẽ là sản phẩm từ mật ong. Bọn họ hy vọng lợi dụng vừa mở thị trường Mỹ cũng như tiến quân vào sản phẩm thực phẩm chức năng cao cấp ở trong nước.
Lý Quang Huy không ngờ Triệu Quốc Đống lại hứng thú với công ty này như vậy, cũng may y hiểu khá rõ về công ty này nên nói ra được.
- Ừ, Vĩnh Tín, Quang Huy, đây là một điển hình tốt, các anh có thể lợi dụng tuyên truyền, cũng cần tuyên truyền các anh giúp đỡ giải quyết vấn đề khó khăn cho bọn họ như thế nào, xúc tiến bọn họ nhanh chóng phát triển ra sao? Ngành chức năng chúng ta cần phải tạo hoàn cảnh có lợi cho sự phát triển của công ty, không chỉ nhìn chằm chằm vào hạng mục lớn mà cả các công ty tư nhân có tương lai phát triển như thế này nữa.
Trương Vĩnh Tín rất đồng tình với cách nói của Triệu Quốc Đống. Cái nhìn của vị Bí thư thị ủy này đúng là người bình thường không thể so sánh. Khi người khác nhìn chằm chằm vào các công ty lớn, ánh mắt của hắn lại nhìn đến các có thể nhỏ, suy nghĩ làm như thế nào để tạo ra hoàn cảnh thuận lợi cho các công ty vừa và nhỏ phát triển.
Theo Trương Vĩnh Tín thấy đây là vấn đề trình độ và tầm nhìn của lãnh đạo. Mà ở một nơi thì sự phát triển của nó phụ thuộc chính vào tầm nhìn của lãnh đạo, thậm chí còn quyết định sự phát triển của nơi đó. Có thể nói quan niệm của Triệu Quốc Đống đã ảnh hưởng đến các quận, huyện của Ninh Lăng. Bây giờ các quận, huyện đều hết sức giúp đỡ các công ty tư nhân phát triển, nó khiến cho Ninh Lăng tạo được không khí tốt cho các công ty tư nhân phát triển.
Triệu Quốc Đống nói lập tức mở ra đề tài làm như thế nào hấp dẫn và bồi dưỡng các công ty tư nhân phát triển. Chung Dược Quân, Cố Vĩnh Bân và Lỗ Năng đều thảo luận làm như thế nào để Ninh Lăng có không khí thích hợp cho công ty tư nhân phát triển, làm như thế nào giải quyết khó khăn của các công ty này…
- Căn cứ điều tra của thị xã thì kinh tế tư nhân đã chiếm trên 70% GDP của Ninh Lăng, hơn nữa có lẽ tỉ lệ này trong năm nay sẽ càng tăng lên. Ở Tây Giang thì tỉ lệ này là 85%, ở Vân Lĩnh thấp nhất cũng chiếm đến 50%. Đồng thời khu vực kinh tế tư nhân giải quyết trên 80% công ăn việc làm cho người lao động. Hơn nữa tỉ lệ này có lẽ càng lúc càng tăng lên. Ninh Lăng có trụ cột kém cùng với việc là thị xã có truyền thống sản xuất nông nghiệp nên nếu muốn phát triển kinh tế, giải quyết công ăn việc làm cho người lao động phải dựa chính vào khu vực kinh tế tư nhân.
Chung Dược Quân có chút hưng phấn nói.
- Phát triển kinh tế tư nhân không thể chỉ nói chuyện vào các công ty lớn, hạng mục lớn mà tập trung giúp đỡ các công ty nhỏ, tạo hoàn cảnh tốt đẹp là điểm mấu chốt. Làm được như vậy mới có thể chính thức để Ninh Lăng chúng ta luôn duy trì với tốc độ phát triển nhanh chóng. Thị xã chúng ta dẫn đầu thành lập Cục phát triển công ty vừa và nhỏ cũng chính là vì nguyên nhân này.