- Ừ, Qua tỷ, có thể không lớn được sao? lãnh đạo không ra mặt, ra mặt đều nở nụ cười, không bao giờ tỏ rõ thái độ nên người ác nhất định có người làm. Đối ngoại thì thôi nhưng lại khai đao với trong nước, đều là người một nhà mà..
Triệu Quốc Đống nhún vai như muốn gỡ bỏ áp lực trên vai xuống, chỉ có trước mặt Qua Tĩnh, hắn có thể không kiêng nể gì phát tiết áp lực trong lòng mình.
- Toi bây giờ đang tưởng tượng nếu mình đến công ty nhà nước thì sẽ gặp cảnh gì? Ngoài mặt thì kính trọng nhưng sau lưng nhất định nguyền rủa tôi, không chừng đi tới góc tối nào đó là bị ai đấy đánh.
Qua Tĩnh không nhịn được cười, vừa lắc đầu vừa trêu chọc:
- Quốc Đống, tôi nghe nói cậu biết võ, chăng lẽ còn sợ bị đánh lén sao? Nói thì nguy hiểm nhưng thật là thế sao? Cậu nghĩ lãnh đạo các tập đoàn nhà nước kia đều hồ đồ sao? Bọn họ không biết ý sau lưng ư? Trung ương không có ý này thì cậu là phó chủ nhiệm Ủy ban kế hoạch phát triển có thể tạo ra động tĩnh lớn sao?
- Cái này cũng có lý, ai chẳng biết ảo diệu trong đó nhưng vẫn luôn có một số người nói này nói kia mà. Tôi bây giờ không dám sang Bộ năng lượng, sang đó có khi cổng cũng không vào được, hoặc là vào trong là bị người chùm đầu đánh.
Triệu Quốc Đống cười hì hì nói:
- ủy ban cũng không nói cân nhắc việc này, có phải là nên để tôi ra nước ngoài một chuyến, khảo sát cũng tốt, học tập cũng tốt, tránh sóng gió rồi về.
- Được rồi, đừng có ba hoa trước mặt tôi. Như tôi mà nói thì đây lại là việc tốt, bây giờ Quốc vụ viện không phải đã bảo Ủy ban kế hoạch phát triển đưa ra một phương án sao? Vậy cậu cứ thoải mái đưa ra theo ý mình, giao cho chủ nhiệm Quyền Quân để rồi đưa ra hội nghị chủ nhiệm nghiên cứu, tôi tin lãnh đạo bên ủy ban cậu biết nguyên tắc chính trị cơ bản. Nếu Quốc vụ viện đã có quyết định thì còn gì phải lo.
Qua Tĩnh nói chuyện luôn thẳng thắn.
- Đau dài không bằng đau ngắn, tôi tin rằng các nơi cũng biết được ý kiến này, cũng bắt đầu có biện pháp ứng phó.
- Tôi cũng nghĩ như vậy, trong hai ngày tới sẽ quyết định phương án, chủ nhiệm Quyền Quân toàn quyền giao cho tôi xử lý, đây coi như nhiệm vụ đầu tiên nên phải làm tốt nhất.
Triệu Quốc Đống nói.
- Đúng như chị nói, trên thực tế mọi người cũng biết đôi chút tình hình, tôi nghĩ đưa lên hội nghị chủ nhiệm cũng sẽ đơn giản được thông qua.
- Ừ, như vậy là tốt nhất, cậu cũng không nhất định phải gánh vác áp lực quá lớn. Tôi thật ra cảm thấy Phó thủ tướng Tiền chọn cậu tới vị trí này có phải là cậu dám làm quân tiên phong không? Ha ha, còn tưởng Phó thủ tướng là đánh giá cao năng lực của cậu lúc còn làm Bí thư thị ủy Ninh Lăng, không ngờ Phó thủ tướng thu chuẩn tính cách này của cậu, đây là sớm tính kế.
Qua Tĩnh thở dài nói. Năng lực dùng người của Tiền Việt đúng là không bình thường, lúc trước biết rõ Chư Hiền không tán thành điều Triệu Quốc Đống tới vị trí này mà vẫn kiên trì ý kiến của mình, khiến Chư Hiền không thể không đi hỏi ý kiến phó chủ tịch Bành, cuối cùng được Thủ tướng gật đầu mới điều Triệu Quốc Đống tới vị trí hiện tại.
Nói thật ngay cả bản thân Qua Tĩnh cũng lo khi Triệu Quốc Đống tới vị trí này, nhưng bây giờ xem ra tất cả đã sớm được Tiền Việt tính trước. Mà Triệu Quốc Đống là người có dũng khí xông tới trước cũng được đưa tới vị trí thích hợp.
Nếu là người khác có lẽ dù lấy được kết quả cuối cùng nhưng hiệu quả và thanh thế không được như Triệu Quốc Đống.
- Qua tỷ, tính cách này của tôi xem ra làm con chim bay đầu dễ bị bắn trúng nhất, cũng không biết tôi duy trì được bao lâu?
Triệu Quốc Đống cười cười một tiếng.
- Có được có mất. Quốc Đống, cậu còn trẻ, tôi thật ra cảm thấy đẩy cậu lên vị trí sóng gió như vậy cũng là rèn luyện tốt, từ góc độ khảo sát của tổ chức mà nói tuổi của cậu tuy là ưu thế nhưng nhiều lúc là khuyết điểm. Tâm lý xếp hàng đã ăn sâu trong tâm trí mọi người. Ví dụ như nhắc đến cậu, Triệu Quốc Đống, nhất định nhiều người nghĩ ồ mới 36 tuổi, sau đó mọi người vô thức cảm thấy cậu còn trẻ, kinh nghiệm ít, lý lịch thiếu. Nhưng nếu lúc ấy có người nói một câu, lúc trước là do cậu chủ trì quốc gia cải cách cơ chế nhà khách phân bón hóa học, đồng thời xúc tiến một nhóm lớn công ty đầu tư ra nước ngoài, nhất định sẽ có người nhớ đến cơn phong ba này. Như vậy độ tuổi, lý lịch của cậu sẽ được kinh nghiệm của cậu bù lại.
Qua Tĩnh biết mình cần phải nói gì đó kích thích Triệu Quốc Đống, nhưng không có nghĩa là ủng hộ Triệu Quốc Đống có hành vi sơ suất, dù là hắn cầm thánh chỉ trong tay nhưng vẫn cần phải có phương pháp làm việc, chỉ khi làm việc nào đó dính tới vấn đề nguyên tắc thì hắn mới được dùng biện pháp mạnh tay.
Triệu Quốc Đống im lặng không nói, hắn biết Qua Tĩnh nhất định còn điều cần nói.
- Phó thủ tướng Tiền ủy thác trách nhiệm cho cậu là việc tốt, nhưng cậu cần phải chú ý nhiều hơn trong công việc cụ thể, chuyện gì cũng muốn xen vào là điều tối kỵ của cán bộ lãnh đạo. Nhưng tôi cũng hiểu hành vi của cậu bây giờ, dù sao Phó thủ tướng Tiền nhìn chằm chằm, cậu cần phải tạo ra thanh thế. Nhưng cậu nếu chỉ biết lao về trước thì đó là họa không phải phúc, phải nắm vững chừng mực. Tôi cảm thấy cậu ý thức được điểm này là rất tốt, cứ tiếp tục như vậy.
Qua Tĩnh trầm giọng nói.
Triệu Quốc Đống cũng biết Qua Tĩnh chỉ cái gì, sắp tới Tích Giang tổ chức hội nghị điều tra tài sản ban đầu khối kinh tế tư nhân, ủy ban tỉnh Tích Giang chuyên môn gửi giấy mời một phó chủ nhiệm Ủy ban kế hoạch phát triển tham gia. Tằng Quyền Quân có ý muốn Triệu Quốc Đống tham gia, nhưng Triệu Quốc Đống lấy lý do cần phải đưa ra phương án điều chỉnh cơ chế nhập khẩu ngành phân bón để từ chối, chỉ làm cục trưởng cục phối hợp ngành nghề cùng với phó trưởng ban thư ký Viên Trường Quý đi tham gia, điểm này làm tỉnh Tích Giang có chút thất vọng.
Rất nhiều người coi mình là tiên phong ra đao xử lý công ty nhà nước, nhưng bọn họ không nghĩ người thật sự ra đao là mình sao? Dân ý sôi trào, dù là ai cũng không thể ngăn cản.
- Qua tỷ, tôi hiểu.
- Hiểu là tốt, Quốc Đống, cậu còn trẻ, con đường làm quan trải qua không ít mưa gió nhưng chính xác mà nói cậu ở cơ sở là nhiều, chỉ khi lên Bắc Kinh cậu mới chính thức gặp thế nào là sóng to gió lớn, đây chỉ là cơn sóng đầu tiên. Cậu không cần cúi đầu ủ rũ, không nên sợ đầu sợ đuôi, cần làm cứ làm nhưng phải có nghệ thuật làm việc và chừng mực. thời gian còn nhiều, nhiều việc không phải thoáng cái là xong.
Qua Tĩnh mỉm cười khuyến khích.
- Tiền đồ của cậu rất lớn, tôi hy vọng cậu sẽ bước lên vị trí quan trọng hơn nữa.
Triệu Quốc Đống rất cảm kích gật đầu. Qua Tĩnh được cho là lãnh đạo ủng hộ hắn lớn nhất, có thể nói cả đường đi tới nếu không có Qua Tĩnh giúp thì mình cũng không thể nào thuận lợi như vậy. Qua Tĩnh hôm nay nhắc nhở mình có nghĩa là chị ta nhất định nghe thấy hoặc là nói cảm thấy không ít, mình cũng cần phải ổn định hơn.
Qua Tĩnh thấy Triệu Quốc Đống đang suy nghĩ nên hài lòng gật đầu.
Chị khá tin vào năng lực của Triệu Quốc Đống, làm việc nhiều năm như vậy, Triệu Quốc Đống không gây ra vấn đề lớn trong công việc, mặc dù nói nắm giữ chừng mực kém một chút nhưng sau khi đến Điền Nam, Triệu Quốc Đống đã trưởng thành hơn nhiều. Chẳng qua lần này bị đẩy lên đầu sóng gió, có thể nói là như tên đã trên cung, không thể không bắn. Đương nhiên đây cũng là do có Lãnh đạo trung ương ủng hộ, nhưng công việc sau đây nên làm như thế nào thì Qua Tĩnh cũng tin Triệu Quốc Đống biết cách.
- Đúng Quốc Đống, thời gian trước tôi tới Tân Môn điều tra và gặp Bí thư Ứng. Y còn nhắc tới cậu, cậu mấy tuần trước còn mời Bí thư Ứng ăn cơm phải không?
Qua Tĩnh thấy không khí hơi áp lực nên cố ý chuyển đề tài.
- Bí thư Ứng hôm trước lên Bắc Kinh, tôi là cấp dưới cũ nên muốn chiêu đãi. Lúc ấy đến quá bên Hậu hải ăn, ở đó hoàn cảnh rất tốt, vừa lúc có thể ngắm cảnh Hậu hải vào đêm. Qua tỷ, nếu không lúc nào chị rảnh tôi mời gia đình chị đến đó dùng cơm. Giá cả không đắt nhưng ngon.
Triệu Quốc Đống nở nụ cười.
- Ừ, trong thời gian này thì hơi bận, cậu cứ bố trí rồi gọi cho tôi.
Qua Tĩnh rất hào phóng đồng ý.
- Đúng, Tiểu Lục đến ban làm việc có quen không? Thời gian này tôi ra ngoài điều tra nên không có cơ hội hỏi.
Sau khi Lục Nhị kết hôn, Triệu Quốc Đống đã giúp điều sang Ban Tổ chức cán bộ Trung ương, coi như đến một cục tốt. Làm thư ký cho Cam Bình nhiều năm như vậy, theo lý thuyết Lục Nhị nên ở lại Bộ văn hóa nhưng cô không quá thích, cô muốn xuống cơ sở hơn. Triệu Quốc Đống nghĩ tuổi Lục Nhị còn ít, kinh nghiệm không nhiều nên đề nghị cô ở Bắc Kinh thêm hai năm. Lục Nhị đồng ý, Triệu Quốc Đống tìm Qua Tĩnh nhờ điều giúp Lục Nhị tới Cục cán bộ số hai.
Lục Nhị ở bên Bộ văn hóa đã là cán bộ cấp phó huyện, bây giờ điều ngang sang bên Ban Tổ chức cán bộ.
- Tôi thay Lục Nhị cảm ơn Qua tỷ, cô ấy cảm thấy rất thích công việc bên này.
Triệu Quốc Đống cười nói.