Bị Cổ Tiểu Âu nói như vậy, Triệu Quốc Đống cũng run lên. Tay hắn đưa xuống dưới váy ngủ của cô mà vuốt ve. Cổ Tiểu Âu liền dán sát lên, giữ vai hắn rồi nói:
- Anh, lên đây, nằm một lát đi mà. Để em dựa vào vai anh ngủ.
Triệu Quốc Đống cắn chặt răng để chống lại sức hấp dẫn này.
Chiếc giường này lớn gần như theo hình vuông. Lúc ấy Triệu Quốc Đống rất khó hiểu sao Cổ Tiểu Âu lại làm giường to như vậy. Cổ Tiểu Âu nói vì cô từ nhỏ ngủ đã hay lăn bên này, lăn bên kia nên đặt giường lớn.
- Anh lên đi mà. Em nhớ anh, em muốn anh.
Triệu Quốc Đống gần như không thể chịu nổi nhưng hắn biết lúc này không thích hợp.
Hắn khẽ vỗ vỗ khuôn mặt đã nóng lên của cô rồi nhỏ giọng nói:
- Tiểu Âu ngủ đi, còn nhiều thời gian mà.
Cổ Tiểu Âu mặt khao khát cầm tay Triệu Quốc Đống đầy lưu luyến. Nhưng thấy ánh mắt kiên định của hắn, cô chỉ có thể cắn môi gật đầu.
Triệu Quốc Đống ra phòng khách xem Tv một lát rồi nằm trên ghế ngủ.
Khi ánh nắng chiếu vào, Triệu Quốc Đống nghiêng người thức dậy. Hắn nhìn thì thấy đã hơn 9h. Hắn vào phòng ngủ thấy ba cô đã dậy nhưng vẫn còn nằm trên giường.
- Sao ba vị đại tiểu thư chưa dậy vậy?
Triệu Quốc Đống rửa mặt xong thấy ba cô vẫn ngồi nói chuyện trên giường liền nhíu mày nói.
- San San hình như bị cảm, người nóng lên.
Cổ Tiểu Âu ngồi lên ưỡn lưng mà nói.
- Anh, anh đi mua đồ ăn sáng cho bọn em đi mà, được không?
Chiếc cổ và nửa bên vai của cô lộ ra đập thẳng vào mắt Triệu Quốc Đống, Đồng Úc ở bên thấy thế không nhịn được cười.
- Tiểu Âu, không được làm như vậy trước mặt người đàn ông khác, như thế dễ hại chết người.
- Phì, thấy được không sờ được cho thèm chết.
Cổ Tiểu Âu yêu kiều cười nói.
- Anh, có được không, mua đồ ăn sáng cho bọn em. San San bị cảm, anh phải xuống mua thuốc cảm cho cô ấy. Ừ, Tiểu Úc hôm nay cảm thấy không tiện, anh, phiền anh mua cái kia cho cô ấy, ừ, tốt nhất mua loại dùng cho cả đêm.
Đồng Úc xấu hổ đỏ mặt hét rầm lên rồi túm lấy Cổ Tiểu Âu:
- Tiểu Âu, bà muốn chết hả.
Triệu Quốc Đống lắc đầu cười khổ một tiếng, cô bé này cái gì cũng dám nói.
Một buổi sáng thoáng cái trôi qua trong tiếng nói cười của ba cô. Triệu Quốc Đống lần đầu thấy thời gian nhanh như vậy.
Mặc dù Cổ Tiểu Âu rất hy vọng có thể Triệu Quốc Đống ở lại với mình nhưng Kiều San bị bệnh làm cô mất hết hy vọng. Cô không thể để Kiều San cô đơn một mình ở trong khu nhà tập thể, để Kiều San ở lại đây là thích hợp nhất.
….
Người của Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy tuyên bố chỉ mất mười phút, miễn chức Bí thư Thị ủy Ninh Lăng của Kỳ Dư Hồng, bổ nhiệm y làm Thường vụ thị ủy, Bí thư Thị ủy Lam sơn. Mà về phần Thư Chí Cao càng đơn giản. Y tạm thời chủ trì công việc của Thị ủy Ninh Lăng.
Tiếp theo Kỳ Dư Hồng nói mấy câu cảm ơn, sau đó là Thư Chí Cao tỏ thái độ. Chẳng qua Thư Chí Cao tỏ thái độ khá khôn khóe, nói trong lúc mình tạm thời chủ trì công việc nhất định sẽ làm tốt, cũng hy vọng Tỉnh ủy nhanh chóng bố trí người thích hợp đến chia sẻ trọng trách.
Bữa tối tổ chức ở Ninh Uyển. Bởi vì đồng chí phó Trưởng ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy – Trang Quyên tối còn về An Đô nên bữa tiệc diễn ra vào lúc 5h.
Triệu Quốc Đống lần đầu thấy Kỳ Dư Hồng có ý say, có lẽ y vui vì đến thành phố Lam Sơn, hoặc là cảm thấy không muốn rời nơi đã công tác bốn năm. Tóm lại ai mời Kỳ Dư Hồng đều nhận.
Triệu Quốc Đống và Vưu Liên Hương đi chậm trong vườn hoa phía sau Thị ủy, trời vẫn chưa hoàn toàn tối hẳn làm nơi này khá đẹp mắt.
- Vưu tỷ, xem ra Thị trưởng Thư có vẻ không đủ tự tin.
Triệu Quốc Đống dừng lại một chút rồi cầm viên đá ném mạnh xuống mặt ao phía trước làm bắn tung bọt nước lên.
- HIện tượng bề ngoài mà thôi. Tỉnh ủy để Thị trưởng Thư chủ trì công việc cũng là có ám chỉ.
Vưu Liên Hương lắc đầu nói:
- Nếu ngay cả cơ hội này y không thể nắm bắt thì y cứ tiếp tục ở Ninh Lăng lâu dài đi.
- Không chắc, tôi nghe Phó bí thư Tỉnh ủy Yến yêu cầu rất nghiêm đối với việc đề bạt cán bộ. Thị trưởng Thư mới được chọn làm Thị trưởng chưa lâu nên sợ khó lọt vào mắt.
Triệu Quốc Đống không cho là đúng.
- Quốc Đống, xem ra lần vừa rồi về An Đô cậu biết không ít. Đúng thế, Bí thư Yến đúng là có ý kiến, chẳng qua không phải hai ông chủ Ninh, Ứng vẫn chưa tỏ vẻ sao? Thái độ của Ban Tổ chức cán bộ và Bí thư Yến khác nhau, như vậy phải xem ý kiến của Bí thư Ninh là chính.
Vưu Liên Hương trầm ngâm một chút rồi nói tiếp:
- Cán bộ từ Lam Sơn ra đúng là đang được sủng ái, ngay cả Miên Châu Kiến Dương cũng không bằng. Cậu không thấy bây giờ Bí thư của Lam Sơn điều tới làm Bí thư Thị ủy Thành phố Kiến Dương, mà Thị trưởng điều tới làm Bí thư Thị ủy Hoài Khánh sao? Cả hai người cao nhất điều đi đúng là không phù hợp so với mọi lần, sao trên tỉnh lại quyết định như vậy.
Vưu Liên Hương đang hoạt động. Triệu Quốc Đống biết thứ bảy tuần trước Vưu Liên Hương đã lên An Đô, có lẽ cô đã đi một vòng.
Thư Chí Cao là từ Phó bí thư Thị ủy Lam Sơn điều tới, bây giờ Quyền Thị trưởng Lam Sơn trước đó là Phó thị trưởng thường trực khi Thư Chí Cao còn ở đây. Như vậy xem ra khả năng Thư Chí Cao có thể lên không phải không có.
Triệu Quốc Đống nghĩ mà có chút đau đầu, nhưng hắn nghĩ thì thấy dù ai làm Bí thư cũng quan hệ gì với hắn. Duy nhất làm người ta đau đầu là cải cách của các công ty ở Tây Giang. Thái độ của lãnh đạo khá mập mờ, mong ổn định, điều này đúng là làm khó cấp dưới.
Triệu Quốc Đống đã quyết định đẩy mạnh, Chu Xuân Tú không phải yêu cầu cải cách mấy công ty thương mại sao? Triệu Quốc Đống biết người được giới thiệu đến khai thác cải tạo thành cũ Ninh Lăng là do Chu Xuân Tú giới thiệu, chẳng qua việc này cũng không vấn đề gì. Chỉ cần đưa ra giá bồi thường hợp lý thì ổn. Còn công nhân các nhà máy thì chính quyền Tây Giang có năng lực làm tốt công việc. Còn nhà máy Tiêu Kiện và nhà máy Ngũ Kim thì còn cần Triệu Quốc Đống đi nói chuyện với Thư Chí Cao.
- Vưu tỷ, việc cải cách các nhà máy trong quận có lẽ có chút phiền phức. Tôi đoán Thị trưởng Thư bây giờ đang mong được ổn định, không muốn có động tác quá lớn. Nhưng quận lại không thể kéo dài, mấy nhà máy đã vào giai đoạn đàm phán cuối cùng, nhất là nhà máy Tiêu Kiện và Ngũ Kim là đầu tàu. Nếu hai nhà máy này thuận lợi cải cách, Tây Giang năm nay sẽ nghênh đón cục diện rất tốt đẹp.
Triệu Quốc Đống biết chuyện không thể kéo dài nên phải tìm kiếm sự giúp đỡ.
- Nếu đưa chuyện ra Hội nghị thường ủy thì Vưu tỷ phải nói giúp đó.
- Quốc Đống, cậu không nên làm vào lúc này có được không? Cậu không biết Thư Chí Cao lúc này không muốn thấy vấn đề đó. Cậu có phải cố ý đối đầu với y không?
- Biết làm sao được Vưu tỷ? Đây là cưỡi hổ khó xuống, không được bỏ nửa chừng nếu không sau này cải cách thì càng khó khăn. Cho nên đừng nói là đổi Bí thư, dù đổi cả bộ máy thì chỉ cần không đổi tôi, việc này nhất định phải làm.
Triệu Quốc Đống thở dài một tiếng.
- Thị ủy đẩy Tây Giang cho tôi, tôi cuối cùng không thể ngồi im hai năm rồi giao ra chứ?
- Chậm chút không được sao?
Vưu Liên Hương cũng có chút khó xử. Cô vốn đã mâu thuẫn với Thư Chí Cao, bây giờ còn lên tiếng ủng hộ Triệu Quốc Đống thì sợ sau càng lúc càng khó hòa hoãn.
- Có thể được thì tôi còn phải gấp cải cách như vậy sao?
Triệu Quốc Đống cười khổ nói.
Vưu Liên Hương suy nghĩ một chút rồi nói:
- Được, tốt nhất cậu có thể được Chu Xuân Tú và Kim Vĩnh Kiện ủng hộ thì đỡ hơn. Chẳng qua Quốc Đống, tôi thấy nên để tạm đó. Thư Chí Cao sợ không đồng ý. Nếu cậu tự tiện làm thì khi xảy ra chuyện thì cậu phải chịu trách nhiệm.
- Hai người kia thì tôi sẽ làm, chẳng qua đúng như chị nói chỉ sợ lúc này không ai muốn giúp tôi.
Triệu Quốc Đống cười cười tự giễu mình.
- Ở ngay dưới mắt Thị ủy, Ủy ban Thị xã thì luôn được lãnh đạo quan tâm.
- Được rồi, cậu đừng tự châm biếm nữa, ai bảo cậu vượt qua cửa kia.
Vưu Liên Hương cười nói:
- Tốt nhất có thể đả thông chính Thư Chí Cao thì mọi việc sẽ xong.
Triệu Quốc Đống đứng lại rồi nghiêm túc nói:
- Mặc kệ Thị trưởng Thư có đồng ý hay không thì tôi vẫn phải làm theo kế hoạch. Nếu vì nguyên nhân này mà xảy ra chuyện thì tôi sẽ gánh chịu.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK