- Ồ, bản thân Kiến Dương có vấn đề?
Ánh mắt Lăng Chính Dược chợt sững lại, trầm ngâm một chút rồi mới nói tiếp:
- Tồn tại vấn đề về phương diện nào?
- Tư tưởng của đảng ủy, ủy ban nhân dân thành phố Kiến Dương còn chưa rộng mở, vẫn chỉ dừng lại ở một vài ý đồ muốn làm hạng mục thu hút đầu tư đơn giản và sơ sài, đương nhiên ở phương diện này thì bọn họ cũng thu được một ít hiệu quả, ví dụ như Timken và Kawasaki Heavy Industry. Nhưng cuối cùng tôi vẫn cảm thấy ý nghĩ và tư tưởng của bọn họ vẫn chưa hình thành được tính liên tục, không có tính lâu dài. Tôi cũng đã nói chuyện với Lý Tấn và Thành Cự, đảng ủy, ủy ban nhân dân Kiến Dương cần phải thoát khỏi những rập khuôn trước mắt, kết hợp với một vài ý tưởng trong kế hoạch năm năm lần thứ 11 của tỉnh, ý tưởng phải rõ ràng, xây dựng được một quy hoạch khoa học, hợp lý có hiệu quả lâu dài. Một khi xác định thì cần phải kiên trì, không ngừng đẩy mạnh, không để nhân tố bên ngoài quấy nhiễu, nhưng cho đến nay thì tôi mới chỉ nhìn được một vài thứ của bọn họ, rất khó làm cho người ta hài lòng.
Triệu Quốc Đống nói rất từ tốn, giọng điệu bình thản, không mang theo bất cứ khuynh hướng hay sắc thái tình cảm nào.
- Ý cậu là việc bồi dưỡng ưu thế ngành công nghiệp chủ đạo của bọn họ vẫn còn thiếu quy hoạch và tầm nhìn sao?
Lăng Chính Dược cũng không phải kẻ tầm thường, hắn đương nhiên biết nhược điểm của Lý Tấn ở đâu.
- Đó cũng chỉ là một phương diện, nếu nói về chỉ huy, điều khiển thì Lý Tấn làm tốt nhưng về việc dùng người thì lại có phần hạn hẹp, có lúc thì điều này sẽ dễ tạo được vấn đề đoàn kết, nhưng sẽ có lúc lại gây nên tình cảnh bưng tai bịt mắt, khó có thể tập hợp được trí tuệ tập thể. Trong một bộ máy thì mỗi người đều có sở trường riêng, phát huy được trí tuệ tập thể mới có thể thể hiện trọn vẹn ưu thế cầm quyền của đảng ta, một cá nhân thích đơn độc thì không thể làm được trò trống gì, cũng không thể làm.
Triệu Quốc Đống nói một cách lạnh nhạt.
Hắn không muốn che giấu điều gì, Lăng Chính Dược cũng không sẽ không vì mấy lời nói thẳng của mình về phương diện này mà có suy nghĩ khác.
Nghe được lời nói sắc bén của Triệu Quốc Đống thì Lăng Chính Dược cũng phải thầm thở dài trong lòng, người đứng đầu độc đoán chuyên quyền là điều bình thường nhưng đều phải có mức độ. Một người đứng đầu đủ tư cách có thể nắm tốt điều này thì kỳ thực cũng là biểu hiện của sự tự tin, nhưng khuyết điểm của Lý Tấn về phương diện này thì lại rất rõ ràng, và nó cũng chứng minh rằng hắn còn chưa đủ tự tin. Triệu Quốc Đống nói rất thẳng thắn nên làm cho Lăng Chính Dược cũng thấy mặt nong nóng, có thời gian mình phải gõ tên Lý Tấn này mới được.
Đề tài nhanh chóng được chuyển, cuộc nói chuyện giữa Triệu Quốc Đống và Lăng Chính Dược cũng rất nhẹ nhàng, thời gian hơn một tiếng đồng hồ cũng trôi qua trong nháy mắt, máy bay đã hạ cánh xuống sân bay quốc tế Bắc Kinh, ngay sau đó có đoàn xe chuyên dụng đến đón các đoàn đại biểu.
- Quốc Đống, Tiểu Lưu còn ở Bắc Kinh chứ? Hay là buổi tối cậu về nhà ngủ đi, hai vợ chồng trẻ các cậu cứ mỗi người một nơi, hiếm khi được gặp nhau, chú ý đến đúng thời gian họp là được.
Lăng Chính Dược vừa đi vừa nói.
- Thôi, còn vợ chồng trẻ gì nữa, cưới nhau cũng lâu rồi, tôi cũng phải tuân thủ kỷ luật hội nghị chứ, đúng không? Đợt quốc khánh tôi đã trở về vài ngày, giờ mới được bao lâu chứ?
Triệu Quốc Đống cười lắc đầu:
- Bí thư Lăng, khi nào thì đoàn ta tiến hành hội nghị dự bị?
- Ừ, như vậy thì 5 giờ chiều nay đi, gần một tiếng nữa, tôi thấy đoàn đại biểu tỉnh ta mà không phải cán bộ lãnh đạo cũng không nhiều, ít nhiều cũng hiểu được quy củ, cho nên chỉ cần mở một hội nghị nhỏ là được.
Lăng Chính Dược nghĩ một chút:
- Sau khi hội nghị dự bị kết thúc thì chúng ta sẽ giữ những người phụ trách các thành phố, các khối lại để nói một chút về vấn đề kỷ luật.
- Vậy được, cảnh báo nên nói ngay từ đầu, những người này đến Bắc Kinh thì ít nhiều cũng có hoạt động giao tiếp, chúng ta cũng không phải không nói tình lý nhưng quy củ thì cứ phải nhắc trước, có chuyện gì thì trước hết phải xin phép, buổi tối phải về vị trí đúng giờ.
Triệu Quốc Đống tiếp lời.
- Ha ha, Quốc Đống, câu này của cậu mà nói ra thì sẽ có không ít người kêu ca đâu đó.
Lăng Chính Dược cười cười:
- Có điều quy củ này là cần thiết, nếu không sẽ lộn xộn, được rồi, tối nay tôi có mấy người bạn có khả năng sẽ gặp gỡ nhau, bữa cơm tối bên này thì làm phiền cậu nhé.
- Ồ, không có việc gì, có tôi và bí thư Chấn Trung ở đây rồi, tôi cũng tin tưởng giác ngộ của các đại biểu chưa đến mức ngay cả kỷ luật cũng không chịu tuân thủ được? Yêu cầu của chúng ta cũng không cao mà đúng không?
Triệu Quốc Đống có phần bất ngờ, đây là bữa cơm đầu tiên sau khi đến Bắc Kinh, nói thế nào thì bí thư tỉnh ủy và trưởng đoàn cũng nên tự mình tham gia nói mấy lời, Lăng Chính Dược hẳn là biết rõ điều này, xem ra bữa tiệc này hết sức trọng yếu.
- Ừ, nhờ cậu gửi lời tạ lỗi của tôi tới các đại biểu, nói tôi tạm thời có việc gấp nhé.
Lăng Chính Dược do dự một chút rồi bình tĩnh nói.
Nhìn bóng dáng của Lăng Chính Dược biến mất, Triệu Quốc Đống mất hồi lâu mà không nói được gì.
Kỳ thật Lăng Chính Dược này cũng không tính là tệ, tuy nói lòng dạ có phần hẹp hòi một chút, năng lực có khiếm khuyết nhưng trình độ năng lực của một người biểu hiện ra ngoài liệu tuyệt đối chỉ có một mặt thành công hay không, có ai mà không bao che khuyết điểm chứ? Có ai trời sinh ra đã toàn năng, ai mà không có khuyết điểm lớn nhỏ? Nếu như nhìn từ một góc độ khác thì ít nhất biểu hiện trước mắt của Lăng Chính Dược vẫn lấy đại cục làm trọng, không hề phản kích kịch liệt đối với cách làm của mình. Nỗi lo này mặc dù có phần quyết liệt hóa mâu thuẫn nhưng đồng thời cũng chứng tỏ người này giỏi về nhẫn nại.
Đối với một người cộng tác như vậy thì rất khó dùng góc độ địch nhân hoặc bằng hữu để nhận định, có lúc thì hắn sẽ cộng tác nhưng cũng có thời điểm hắn sẽ là địch nhân, trong một vài tình huống thì hắn cũng có thể trở thành bằng hữu, đương nhiên xác suất sau cùng thì lại càng ít xuất hiện.
Nhân sinh chính là như thế, phát triển không ngừng để tiến về phía trước, tạo thành quan hệ đồng minh hoặc đồng bọn hoặc địch nhân với xung quanh, đạp bằng mọi chông gai, gập ghềnh để tiến lên trước, từ hướng đi này tới hướng đi khác.
Sau khi dùng xong cơm tối thì Triệu Quốc Đống trở lại phòng của mình, khách sạn Tây Trực Môn là nơi dừng chân của đoàn đại biểu tỉnh An Nguyên và Hà Nam, Hồ Bắc, các đoàn đều lục tục tới nên không khí khá náo nhiệt.
Bước vào trong phòng, Triệu Quốc Đống vốn định trở về nhà một chuyến nhưng lại nghĩ rằng Lăng Chính Dược không có ở đây thì mình cũng không tiện về nhà, ở trong phòng cũng thấy buồn bực, không ít đại biểu mời hắn và Miêu Chấn Trung đi ra ngoài giao lưu.
Ngoài cửa vang lên tiếng cốc cốc:
- Thưa chủ tịch, bí thư Chung và mấy vị muốn đến gặp ngài.
Âu Dương Cẩm Hoa lặng lẽ đẩy cửa tiến vào.
- Ồ, mời bọn họ vào đi.
Triệu Quốc Đống cũng rất phấn chấn, không cần ra khỏi cửa mà có người đến ngồi nói chuyện thì cũng tốt.
Chung Dược Quân cùng một người đàn ông hơn 50 tuổi đi vào:
- Chủ tịch Triệu.
- Ồ, lão Vương hả, sao tới hôm nay mới đến thăm tôi hả, tôi về An Nguyên cũng không ngắn, non nửa năm rồi mà cũng chưa thấy cái bóng của anh, có phải là làm ăn bận rộn đến mức không còn thời gian gặp bạn bè cũ hay không hả?
Triệu Quốc Đống vừa thấy đối phương liền mỉm cười, cầm tay đối phương nói:
- Ừ, có điều tôi cũng phải nói buôn bán là thứ nhất, chỉ cần có thể buôn bán phát đạt, để thương hiệu nổi tiếng thì mới là trọng yếu nhất.
Người đến là người quen cũ của Triệu Quốc Đống, Vương Trung Kiệt ông chủ tập đoàn Phúc Mãn Đường, một người Ninh Lăng chính gốc, là một trong ba đại biểu của thị xã Ninh Lăng.
Mấy năm nay tốc độ phát triển của tập đoàn Phúc Mãn Đường vượt quá bình thường, từ khi đưa trụ sở chính đến An Đô thì bước chân mở rộng chưa khi nào ngừng lại, chẳng những mở siêu thị khổng lồ Phúc Mãn Đường tại 14 thành phố trong toàn tỉnh mà thương hiệu Phúc Mãn Đường đã bành trướng sang mấy tỉnh Tứ Xuyên, Trùng Khánh, Hồ Nam, Hồ Bắc, Hà Nam, Thiểm Tây, Quảng Tây, Quý Châu, Vân Nam và mấy tỉnh Trung Tây. Năm nay vừa mới qua nửa năm đầu thì siêu thị Đệ nhất gia cũng đã chính thức khai trương ở Bắc Kinh, nửa cuối năm cũng sẽ khai trương tại Thượng Hải, cho thấy xu thế muốn cạnh tranh trực tiếp với mấy ông lớn quốc tế như Wal-Mart và Carrefour trong phạm vi toàn quốc.
- Chủ tịch Triệu, ngài nói như vậy thì tôi thật chẳng còn mặt mũi nào cả, thực ra tôi cũng đã tới chỗ ngài, tới tận hai lần nhưng cả hai lần thì ngài đều xuống dưới điều tra nghiên cứu. Tôi cũng biết ngài mới trở về thì chắc chắn sẽ có nhiều việc, cho nên cũng không dám quấy rầy ngài, nhưng tôi vẫn luôn nghĩ đến ngài, cân nhắc tìm cơ hội báo cáo công việc với chủ tịch. Cũng may là lần này tôi được chọn làm đại biểu, ngẫm lại thì đây không phải là có cơ hội ở bên cạnh chủ tịch một thời gian hay sao? Do đó tôi mới đợi lên Bắc Kinh mới có đủ thời gian đến báo cáo công việc với ngài mà, nếu như thời gian cho phép thì tôi còn muốn mời ngài tới siêu thị của Phúc Mãn Đường tại Bắc Kinh thăm quan, đưa ra những ý kiến quý giá nữa.
Khi Triệu Quốc Đống còn làm bí thư quận ủy quận Tây Giang thì tập đoàn Phúc Mãn Đường đã bắt đầu mở rộng ra ngoài, chẳng qua lúc đó mới chỉ là khai thác thị trường trong phạm vi Ninh Lăng. Tới khi Triệu Quốc Đống trở lại Ninh Lăng đảm nhiệm bí thư thị ủy thì tập đoàn Phúc Mãn Đường đã tiến vào thời kỳ phát triển tốc độ cao, các xúc tu đã nhanh chóng lan sang các tỉnh lân cận, nhanh chóng trở thành thương hiệu bán lẻ đệ nhất ở khu vực Trung Tây.
Triệu Quốc Đống nhớ khi mình rời khỏi Ninh Lăng thì Vương Trung Kiệt cũng từng đến tiễn biệt, mình cũng đã có một cuộc nói chuyện với hắn, hi vọng Vương Trung Kiệt không chỉ tăng cường ngành bán lẻ, nâng tầm thương hiệu mà đồng thời cũng cổ vũ Vương Trung Kiệt lợi dụng năng lực phân phối và tiêu thụ hùng mạnh của Phúc Mãn Đường tự nghĩ ra được thương hiệu sản xuất riêng, đưa lợi nhuận tiêu thụ lên cao nhất.
Về vấn đề này thì Vương Trung Kiệt đã tiếp thu ý kiến của Triệu Quốc Đống, tính cho đến hiện nay Phúc Mãn Đường đã thành lập được rất nhiều xí nghiệp sản xuất trực thuộc tại quận Tây Giang Ninh Lăng, huyện Hoa Lâm, huyện Thổ Thành, chủ yếu là tạo thành một dây chuyền sản xuất hàng tiêu dùng chuyên dành cho siêu thị như thực phẩm, khăn mặt, tất... Đồng thời cũng hợp tác kinh doanh với nhiều xí nghiệp uy tín ở Ninh Lăng, ưu tiên mua các sản phẩm của những xí nghiệp này. Từ đó lôi kéo được sự phát triển của các xí nghiệp này một bước dài, hiện tại Phúc Mãn Đường cũng đang thực hiện mô hình này tại An Đô.
- Lão Vương, có thời gian tôi sẽ đi xem, có điều không phải là tới phát biểu ý kiến gì mà chỉ là đi cảm nhận niềm vui.
Triệu Quốc Đống cười ha ha nói:
- Ngồi đi, thế nào, trụ sở chính của anh đưa tới An Đô mà sao giờ lại là đại biểu của Ninh Lăng hả?
[/HIDE]