Quy hoạch xây dựng thành phố quốc tế của An Đô khiến vô số ánh mắt chú ý tới. mặc dù kinh tế An Đô mấy năm nay phát triển không quá nhanh nhưng do vị trí địa lý đặc thù và địa vị thành phố cấp phó tỉnh của An Đô vẫn nằm ở đó, hơn nữa bộ máy tỉnh ủy, ủy ban tỉnh mới nghe nói cũng rất có dã tâm muốn biến An Đô thành trung tâm tài chính, dịch vụ của khu vực đất liền, cũng đưa ra quy hoạch khổng lồ. Đây là cơ hội hiếm có với quốc tế Cảnh Trình và tập đoàn Hoằng Đại.
Bất động sản Đỉnh Hồ bị diệt vong ở góc độ nào đó mà nói lại là cơ hội của hai tập đoàn, khu đất quanh Quải Hồ về cơ bản do Đỉnh Hồ đàm phán xong, bây giờ do hai tập đoàn hợp sức nhận lấy. Đây cũng là dấu hiệu tập đoàn quốc tế Cảnh Trình chính thức tiến quân vào thị trường bất động sản An Đô.
Đương nhiên một khu đất này còn xa mới làm thỏa mãn được quốc tế Cảnh Trình. Mục tiêu của quốc tế Cảnh Trình chính là được chia bát canh trong việc xây dựng thành phố quốc tế An Đô, đây là mục đích mà hai tập đoàn liên thủ. Hồng Phát Phú biết rõ điểm này, mà đây cũng là ưu thế của tập đoàn Hoằng Đại. Hắn vốn hy vọng bắt tay hợp tác với Điêu Nhất Bằng – người có quan hệ khá rộng ở An Đô, nhưng bây giờ đã thành quá khứ. Hắn cũng đang cần tìm thêm người hợp tác vì dù sao quy mô của thành phố quốc tế An Đô quá lớn, anh muốn tham gia chia một bát canh thì cũng phải có một tập thể đủ mạnh mới làm được.
Điều quan trọng nhất hiện nay chính là làm cho hai tập đoàn lọt vào mắt ủy ban thành phố An Đô, ở điểm này Hồng Phát Phú cho rằng mình đã làm đủ công việc, nhưng theo Tô Hiểu thấy thì còn xa không đủ. Ít nhất Hồng Phát Phú ngay cả mời một lãnh đạo chủ yếu đến xem hạng mục mà hai tập đoàn liên hợp tiến hành cũng không làm được, điều này không thể không làm Tô Hiểu tức giận.
Nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Tô Hiểu, Hồng Phát Phú đành phải một lần nữa gọi điện cho Lữ Diệu Tô, nhưng đối phương không nghe, cuối cùng thư ký của hắn gọi tới, do Hồng Phát Phú kiên trì mãi nên thư ký mới chuyển máy cho lãnh đạo.
…
Lữ Diệu Tô không nhịn được cầm máy nghe, nếu không phải vì Hồng Phát Phú là người biết lễ phép thì hắn thiếu chút nữa đã dập máy.
Một công ty có tư cách gì ra vẻ trước mặt mình, còn muốn mình bắt buộc phải nghe điện. Đàm Lập Phong mặc dù không nói gì nhưng cũng rất khó chịu khi mình nghe điện vào lúc này.
- Lão Hồng, có việc gì thì nói mau đi, sếp Đàm đang cùng sếp lớn đang nhìn, tôi hôm nay không có thời gian.
Lữ Diệu Tô cố làm giọng mình nhẹ nhàng đi.
Hắn và Hồng Phát Phú có quan hệ nhiều năm, người này đi những bước khá chắc chắn. tập đoàn Hoằng Đại tuy không thuộc top đầu các công ty nổi tiếng trong lĩnh vực bất động sản An Đô nhưng có tiếng khá tốt, dù là bán nhà thương mại, xây dựng tiểu khu cũng làm không ít, cũng tích tụ không ít nhân khí, chỉ là so sánh với mấy tập đoàn đứng đầu như Hoa Hồng, Nam Đô, Trung Dương, Kim Địa thì vẫn còn có khoảng cách không nhỏ. Thậm chí cũng có chút chênh lệch với các tập đoàn bất động sản nỏ hơn như Tử Thành, Hối Sinh, Hoa Đạt. Cho nên tập đoàn Hoằng Đại nói muốn tham gia việc xây dựng thành phố quốc tế An Đô thì Lữ Diệu Tô có chút không cho là đúng.
Tập đoàn này muốn tham gia sợ là còn kém xa, dù là Tử Thành, Hoa Đạt đều phải đoàn kết xem có thể chia một bát canh hay không, càng đừng nói là công ty cấp hai như tập đoàn Hoằng Đại.
Đương nhiên Lữ Diệu Tô cũng nhe nói tập đoàn Hoằng Đại đang hợp tác với tập đoàn quốc tế Cảnh Trình – Phúc Kiến, hai công ty liên hợp mong muốn phát triển ở An Đô, lúc này mới làm hắn có hứng thú. Sau khi bất động sản Đỉnh Hồ sụp đổ, quốc tế Cảnh Trình và tập đoàn Hoằng Đại liên thủ lấy được một khu đất ở ven Quải Hồ, xây dựng rất nhanh, bây giờ đã khởi công cho nên lúc này Hồng Phát Phú đưa lời mời đến xem thì hắn cũng thuận miệng đồng ý.
Vốn tưởng rằng chỉ là Dương Thiếu Bằng đến xem, mình đi cùng rồi kéo qua một chút, không ngờ Triệu Quốc Đống đến, Đàm Lập Phong đương nhiên phải đi cùng, ở tình huống này không phải do hắn.
- Ôi lão Hồng, chuyện này tôi sao có thể làm chủ? Sếp Đàm và chủ tịch Triệu đang xem, còn có cả chủ tịch Dương Thiếu Bằng nữa. Khu đất của các anh căn bản chẳng có dính dáng gì đến thành phố quốc tế An Đô, sao có thể tới đó.
Lữ Diệu Tô không nhịn được nói.
- Hôm khác đi, hôm khác tôi tới, hôm nay đúng là không được, lúc trước không nghĩ chủ tịch Triệu và sếp Đàm sẽ tới.
…
Thấy Hồng Phát Phú cười khổ kèm theo vẻ xấu hổ, nói hết lời hay mà đối phương vẫn từ chối, Tô Hiểu càng thêm u ám, nhưng trong lòng cũng thấy khẩn trương.
Mặc dù Tô Hiểu không có bao tình cảm với người bố không có bao công dưỡng dục, thậm chí hơi hận nhưng cô cũng phải thừa nhận nếu không phải người đàn ông kia cứ thi thoảng lại gửi tiền cho mẹ con cô thì cô không biết cuộc sống của mình khó khăn như thế nào nữa.
Nhưng người đàn ông kia tuy cho tiền nhưng không cho phép người phụ nữ có con với mình được lấy người khác. Người phụ nữ chưa có chồng đã có con không thể sống ở địa phương mà phải tới tỉnh lân cận cũng chính là Miên Châu – An Nguyên. Việc này duy trì đến khi cô 12 tuổi thì người đàn ông kia thông qua biện pháp gì đó coi như đăng ký hộ khẩu cho mẹ con cô.
Sống từ nhỏ trong hoàn cảnh này, Tô Hiểu có một cảm giác địch ý khó hiểu với đàn ông, nó kéo dài tới khi cô lớn độc lập đi ra ngoài, thi vào một đại học hạng hai. Nhưng cô nhanh chóng ý thức được cầm tấm bằng này đi kiếm cơm ăn là quá khó khăn. Cũng may cô được mẹ di truyền cả về thân hình và khuôn mặt vì thế lúc học đại học cô bắt đầu đi làm người mẫu quảng cáo, sau đó vào một trường huấn luyện người mẫu chuyên nghiệp rồi dần trở thành người mẫu có danh tiếng trong nước.
Cuộc sống người mẫu không được tốt như người ngoài nghĩ, bao ngọt bùi cay đắng trong đó làm cho Tô Hiểu khi được người bố kia đột nhiên nhớ tới muốn cho cô cơ hội, cô đã không hề do dự nhận lợi đến tập đoàn quốc tế Cảnh Trình làm việc.
Không ai muốn sống trong cuộc sống không như ý, vậy có cơ hội tại sao không nắm lấy.
Tô Hiểu làm nhân viên ở quốc tế Cảnh Trình hơn năm, sau đó Tô Hiểu nhảy dù tới An Đô, phụ trách khai thác thị trường bất động sản An Đô, đây là thử thách rất lớn đối với cô. Nếu thành công thì cô sẽ xác lập được địa vị trong mắt Tô Thái, có lẽ có thể cạnh tranh với mấy anh chị em không cùng mẹ kia, thất bại thì ngay cả chiếc xe Aston Martin cũng sẽ bị đòi về.
Cô không thể thát bại, mà chuẩn bị tỉ mỉ hôm nay cũng không được phép thất bại, mà đây mới là bước đi đầu tiên.
Ngay khi đối phương chuẩn bị dập máy, Tô Hiểu cầm nói:
- Thị trưởng Lữ, tôi là Tô Hiểu – tập đoàn quốc tế Cảnh Trình, đúng, lần trước chúng ta đã ngồi ăn, là tôi, ngài có thể giúp một chút không. Mời chủ tịch tỉnh Triệu, chủ tịch tỉnh Dương và thị trưởng Đàm dành thời gian sang chỗ chúng tôi. Tôi hiểu, nhưng hạng mục bên Quải Hồ của chúng tôi tuy nhỏ một chút nhưng tôi cảm thấy vẫn có thứ biểu diễn cho lãnh đạo xem, để bọn họ thấy phong cách khác của tập đoàn chúng tôi, mời ngài nói giúp một chút.
Hồng Phát Phú phải thừa nhận giọng nói uyển chuyển điệu đà của Tô Hiểu khá có sức hấp dẫn nhất là đối với đàn ông, có lẽ khó ai có thể từ chối lời thỉnh cầu của người phụ nữ xinh đẹp như Tô Hiểu. Nhưng Hồng Phát Phú không cho rằng Lữ Diệu Tô sẽ vì thế mà thay đổi chủ ý, bởi quyền quyết định không do hắn.
Có lẽ không có Triệu Quốc Đống và Đàm Lập Phong thì hắn có thể mời được Dương Thiếu Bằng, nhưng có Triệu Quốc Đống ở đó thì không tới lượt hắn xen lời.
- Thị trưởng Lữu, tôi biết có chủ tịch Triệu và thị trưởng Đàm ở đó, ngài cũng biết hạng mục bên Quải Hồ của tập đoàn chúng tôi và tập đoàn Hoằng Đại chỉ là bước đầu, tôi rất hy vọng có thể cống hiến một phần sức lực cho dân chúng An Đô. Quốc tế Cảnh Trình có không ít công trình, hạng mục tốt tại các địa bàn xung quanh nhưng vẫn chưa có ở An Đô, lãnh đạo hai cấp tỉnh, thành phố không quá hiểu tập đoàn chúng tôi, cho nên tôi chân thành hy vọng cho tập đoàn chúng tôi một cơ hội thể hiện mình.
- Thị trưởng Lữ, tôi biết mình làm khó ngài, nhưng ngài cũng biết quốc tế Cảnh Trình chúng tôi mới tới, mới bước đi ở An Đô, rất hy vọng có thể được lãnh đạo các cấp quan tâm vì thế chúng tôi đã làm rất nhiều công việc cho nên nhờ ngài…
- Thị trưởng Lữu, nếu ngài thật sự khó xử thì xem thế này có được không? Chủ tịch Triệu đã gặp tôi một lần, ngài có thể tìm cơ hội nhắc tới không?