Hắn trông khá mệt mỏi, tay vẫn lưu luyến sờ lên ngực, mông cô, chứng minh cô vẫn rất hấp dẫn với hắn. Điều này làm La Băng thầm vui mừng, cô không cảm thấy cơ thể mình có thể hấp dẫn hắn là chuyện xấu, hai bên đều tình nguyện mà.
Chút điên cuồng vừa nãy đã lâu cô không được hưởng.
Triệu Quốc Đống nhắm mắt tinh tế cảm nhận dư vị sau cơn ân ái, cảm giác này theo tuổi tăng lên sẽ càng lúc càng dài, hắn cũng thích cảm giác đó.
La Băng vẫn giữ được thân hình rất tốt, da thịt trắng nõn kèm theo nét hồng làm hắn muốn ăn tươi nuốt sống cô.
Cứ như vậy nằm cạnh nhau đủ làm người ta si mê, Triệu Quốc Đống không muốn phá hủy không khí ấm áp này.
- Trong thời gian này em vẫn tốt chứ?
Vuốt ve mấy sợi tóc rơi xuống, Triệu Quốc Đống nhẹ nhàng nói.
- Rất tốt, sắp đến kỳ nghỉ đông em định sang Hải Nam một thời gian, ừ, Nhược Lâm cũng có thể sẽ sang đó. Công ty bọn họ quay một bộ phim ở Quảng Tây, cách Hải Nam không xa.
La Băng thuận miệng nói.
- Anh có thời gian không? Ồ, xin lỗi, quên mất.
Triệu Quốc Đống cười khổ, bây giờ thời gian đã không thuộc về mình. Đêm nay hắn có thể nói là hơi phóng túng, tình huống này về sau tuy không phải không có nhưng đúng là phải suy nghĩ thật kỹ rồi mới làm được.
- Vào cửa mới biết sâu tựa biển, lời này bây giờ dùng trên người anh là rất chính xác.
Triệu Quốc Đống thở dài nói.
- Nếu anh không theo chính trị mà đi kinh doanh thì bây giờ không cần phải như kẻ trộm, sợ bị người phát hiện. Mà dù có bị phát hiện cũng chỉ bị nói là thiếu đạo đức, nhưng giờ lại có thể đưa tới áp lực dư luận rất lớn, không thể không cẩn thận.
La Băng cũng buồn bã. Đúng thế, thân phận của Triệu Quốc Đống bây giờ làm như thế này đúng là rất mạo hiểm, bị ai đó hoặc phóng viên nhìn thấy sẽ tạo thành cơn gió lốc chính trị. Điều này làm La Băng rất mâu thuẫn, cô vừa hy vọng hắn đến bên mình, vừa không muốn thấy Triệu Quốc Đống vì thế mà bị ảnh hưởng.
- Dù sao em cũng chỉ là một người bình thường, em và anh là tự nguyện, cùng lắm em gánh hết tội chứ gì.
La Băng có chút hờn dỗi nói.
- Đơn giản như vậy ư?
Triệu Quốc Đống cũng biết La Băng nói lời tức tối.
- Nếu đơn giản như vậy thì tốt rồi, đi một bước xem một bước, không chừng về sau thật sự làm mệt liền từ chức cũng không phải không thể.
La Băng cười hì hì một tiếng, Triệu Quốc Đống nói rất buồn cười, làm đến chức này đâu phải muốn là từ chức được, như vậy nói rõ anh nhất định có vấn đề, như vậy người ta sẽ không ngừng tra xét anh.
Không khí trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều, Triệu Quốc Đống thuận miệng hỏi đến tình hình của La Duệ. Quan hệ giữa La Băng và La Duệ bây giờ khá tốt, La Băng thậm chí cũng không giấu một chút chuyện riêng của mình với La Duệ, đương nhiên vấn đề với Triệu Quốc Đống thì cô chỉ nói thoáng qua mà thôi. Mà La Duệ cũng không hỏi quá sâu, dù sao La Băng đã quan hệ mờ ám với Triệu Quốc Đống đã khá lâu, tuy Triệu Quốc Đống có xuất sắc nhưng mọi người vẫn không muốn nói thẳng ra.
- Không tốt.
La Băng thở dài một tiếng.
Mấy hôm trước La Duệ gặp La Băng và nói chuyện một việc, La Băng cảm thấy La Duệ như muốn mượn miệng mình để chuyển đạt gì đó. Nhưng thời gian này Triệu Quốc Đống không tới, La Băng không thể chủ động gọi điện cho hắn, cô mặc dù sốt ruột nhưng vẫn nín nhịn, tới hôm nay mới có cơ hội.
- Ồ.
Triệu Quốc Đống lập tức có phản ứng. Vụ nổ ở Thông Thành đang trong giai đoạn điều tra, tổ điều tra của Tổng cục giám sát quốc gia đã đóng quân ở Thông Thành, xem ra muốn duy trì điều tra liên tục. Điều này mang tới áp lực rất lớn cho Thị ủy, ủy ban Thông Thành.
- La Duệ phụ trách công nghiệp và an toàn lao động ư?
- Vâng, mấy hôm trước hắn về một chuyến, em nghe hắn nói phương hướng điều tra của Tổng cục giám sát đang chỉ về phía Thông Thành. bây giờ Bí thư thị ủy, thị trưởng Thông Thành đều có áp lực rất lớn, nhất là khi Ủy ban kỷ luật và Viện kiểm sát cũng tham gia điều tra, hắn là lãnh đạo phụ trách quản lý nên có thể nói sẽ phải gánh chịu trách nhiệm rất lớn.
La Băng có chút buồn bã.
- Nhưng hắn nói trách nhiệm lần này không phải do thị xã gánh chịu toàn bộ.
Triệu Quốc Đống im lặng không nói, hắn đương nhiên biết sự cố lần này xảy ra là do nhiều phương diện. Hắn cũng biết Long Ứng Hoa, Cổ Viễn Sơn sắm vai trò gì trong đó. Vấn đề là Lăng Chính Dược không muốn câu chuyện mở rộng, nhất là khi có tín hiệu nguy hiểm từ trung ương truyền xuống, nếu Long Ứng Hoa dính vào sự cố an toàn này sẽ khiến tỉnh ủy rất bị động. Điểm này Lăng Chính Dược đã trao đổi với Triệu Quốc Đống.
La Duệ muốn thông qua La Băng chuyển tin tức tới mình, Triệu Quốc Đống biết rõ. Nó giống như Lô Vệ Hồng tìm tới Lăng Chính Dược, Hứa Tất Thành cũng sẽ rất tự nhiên tìm kiếm con đường thích hợp để hướng về Triệu Quốc Đống.
- Nói với La Duệ không nên gây náo động, không nên than vãn, càng không nên cảm thấy mình bị oan ức, làm tốt công việc của y đi, tất cả đều sẽ được phân biệt rõ.
Một lúc sau Triệu Quốc Đống nhìn La Băng mặt đỏ bừng, hắn khẽ vỗ vỗ vú cô, tiếng vang thanh thúy vang lên trong đêm yên tĩnh.
….
Xe Audi từ từ rời đi, Lăng Chính Dược nhìn về phía căn nhà kia, hắn khẽ thở dài một tiếng.
Đây là ngày thứ ba mà hắn và Triệu Quốc Đống lên Bắc Kinh.
Triệu Quốc Đống lên Bắc Kinh chủ yếu là gặp Tổng cục giám sát an toàn lao động quốc gia báo cáo về trách nhiệm sợ cố vụ nổ ở Thông Thành, cũng kiểm điểm với Quốc vụ viện, đồng thời còn có một công việc khác đó là vì kế hoạch đang được Bộ giao thông bàn thảo về đường sắt cao tốc Bắc Kinh – An Đô.
Mà Lăng Chính Dược lại tới Ủy ban kỷ luật Trung ương tiến hành kiểm điểm về một loạt vụ án liên quan tới Hoàng Trì Trung, Chu Hoành Vĩ, Vu Triết, đương nhiên cũng vì hạng mục qư kia. Hai lãnh đạo chủ yếu cùng lên Bắc Kinh làm việc chỉ sợ là lần đầu tiên ở An Nguyên, nhưng không lạ.
Theo chế độ vấn trách càng lúc càng nghiêm khắc, vấn đề tham ô tham nhũng, sự cố an toàn lao động trọng đại, sự kiện quần thể ảnh hưởng đến ông, đây đều là các vụ việc mà Đảng ủy, chính quyền địa phương phải phụ trách. Sự cố an toàn lao động lớn do chính quyền phụ trách, mà tham ô, ảnh hưởng đến ổn định lại do Đảng ủy đứng mũi chịu sào. đây là phân công sơ bộ, hai sự việc cùng xảy ra ở An Nguyên khiến tỉnh ủy, ủy ban tỉnh An Nguyên rất bị động, chủ động lên Bắc Kinh kiểm điểm là cử chỉ sáng suốt.
KIểm điểm xong còn có công việc càng quan trọng hơn chính là xác định nhân sự trong tỉnh bước tiếp theo. Tuy cán bộ cấp phó tỉnh do trung ương quyết định nhưng Đảng ủy địa phương cũng có quyền lên tiếng nhất định. Nhất là khi Đảng ủy căn cứ tình hình của địa phương mà đưa ra lựa chọn thích hợp, Ban Tổ chức cán bộ trung ương cũng cần cân nhắc ý kiến của Đảng ủy địa phương.
Về vấn đề trách nhiệm của Tề Hoa khi đề bạt Chu Hoành Vĩ cùng Vu Triết, Ủy ban kỷ luật Trung ương cùng ban Tổ chức cán bộ trung ương cũng đã nói chuyện với Lăng Chính Dược. Có lẽ rất nhanh sẽ có một tổ điều tra tới An Nguyên điều tra thêm về việc này. Điều này làm Lăng Chính Dược cảm thấy Tề Hoa rất nhanh sẽ bị điều chỉnh, cũng khiến hắn lo lắng cho nên hắn tới nói chuyện với tân trưởng ban tổ chức cán bộ trung ương - Đàm Vĩnh Cường.
Đàm Vĩnh Cường không có câu trả lời thuyết phục cho Lăng Chính Dược, nhưng cũng nói rõ thái độ đó là Tề Hoa có trách nhiệm ở vấn đề này. Ủy ban kỷ luật trung ương đã trao đổi ý kiến với Ban Tổ chức cán bộ về việc này.
Có ám chỉ này Lăng Chính Dược mới mẫn cảm ý thức được tình huống này không thể nghịch chuyển, cho nên hắn cần phải tỏ trước thái độ của mình, đó là nếu trung ương muốn điều chỉnh trưởng ban tổ chức cán bộ An Nguyên, như vậy ý kiến của tỉnh ủy An Nguyên là muốn sinh ra trong các thường vụ vốn có. Đàm Vĩnh Cường nghe xong nói ban sẽ nghiên cứu và trưng cầu ý kiến của Lãnh đạo trung ương liên quan.
Đàm Vĩnh Cường có thái độ mập mờ làm Lăng Chính Dược có chút mất mát. Ngày xưa lúc Chư Hiền còn làm trưởng ban thì Lăng Chính Dược luôn thấy thoải mái, còn vẻ lạnh nhạt của Đàm Vĩnh Cường làm hắn không quen.
Càng làm Lăng Chính Dược bị đả kích chính là lúc cuối câu chuyện Đàm Vĩnh Cường đã nói rõ Ban Tổ chức cán bộ trung ương gần đây sẽ tiến hành khảo sát vài cán bộ An Nguyên, cũng đề cập việc trung ương cân nhắc phân công cán bộ ngoài Đảng. Chung Dược Quân nằm trong danh sách, xếp trên Viên Chí Kiên, Hứa Kiều cũng nằm trong danh sách. Lăng Chính Dược có một dự cảm không tốt, hắn cảm thấy nếu mình không thay đổi đối sách chỉ sợ suy nghĩ tốt đẹp của mình sẽ bị thực tế vô tình đánh nát.