Lưu Kiều vẫn chú ý tình hình phát triển kinh tế của Ninh Lăng ba tháng đầu năm. Căn cứ các tài liệu thu được thì tốc độ tăng trưởng của Ninh Lăng tiếp tục dẫn đầu cả nước, tốc độ ba tháng đầu năm lần lượt là 140, 128, 162%. Sản xuất công nghiệp tiếp tục tăng tốc nhanh, mà đầu tư tài sản cố định cũng không hề giảm, nhất là ngành du lịch có thể nói là phát triển nóng.
Số liệu cho thấy du khách đến Ninh Lăng, nhất là du khách từ ngoại tỉnh và người nước ngoài tăng mạnh. Theo dự đoán ngành du lịch của Ninh Lăng có tương lai rất khả quan.
Các ngành liên quan đến du lịch như ẩm thực, phục vụ du lịch, vận chuyển, sản phẩm thủ công mỹ nghệ đều được tăng cường đầu tư. Mà nó lại khiến ngành du lịch của Ninh Lăng phát triển thêm, có thể nói đó là một vòng tròn.
Chính quyền địa phương tăng cường đầu tư vào các danh lam thắng cảnh, nhất là việc cải tạo nội thành cũ Tây Giang tiến triển nhanh chóng. Đồng thời Ninh Lăng sắp tới còn tổ chức lễ hội văn hóa càng làm cho lượng du khách đến tăng nhiều.
Mấy điểm du lịch khác của Ninh Lăng như Thổ Thành, Hoa Lâm, Vân Lĩnh đều được đầu tư xây dựng, cải tạo và mở rộng.
Theo phán đoán của Lưu Kiều thì sau năm đến 10 năm tới, ngành du lịch của Ninh Lăng rât s có thể phát triển thậm chí vượt qua khu Trương Gia – tỉnh Tương, khu Cửu Trại Câu – tỉnh Xuyên hoặc là khu Lệ Giang – tỉnh Điền. mà ngành du lịch phát triển hưng vượng sẽ mang tới lưu lượng du khách đông, nhất là du khách ngoại tỉnh và người nước ngoài sẽ chọn máy bay làm phương tiện chủ yếu.
Bởi vì như vậy cô cũng khá tự tin thuyết phục ban lãnh đạo tập đoàn. Ngoài ra hai vị đồng nghiệp khác cũng đánh giá cao hạng mục này. Nhưng bây giờ …
- Quốc Đống, chú làm vậy có phải hơi quá không?
Lưu Kiều bình tĩnh nói.
- Lưu Kiều, lời này không được. Ninh Lăng và tập đoàn đầu tư Trung Hoa còn chưa chính thức ký hợp đồng mà, sao chị nói như vậy? Hơn nữa hạng mục lớn như sân bay Đông Trại sẽ mang tới áp lực không nhỏ đối với tài chính Ninh Lăng. Sự mạo hiểm của nó là lớn đối với cả tập đoàn đầu tư Trung Hoa và Ủy ban Ninh Lăng. Nếu có thể có thêm một hai nhà chia sẻ sự mạo hiểm thì em nghĩ cũng phù hợp với tư tưởng đầu tư của tập đoàn đầu tư Trung Hoa mà.
Triệu Quốc Đống nói làm Lưu Kiều không biết nói gì. Nhưng cô vẫn không cam lòng trừng mắt nhìn Triệu Quốc Đống. Cô đang muốn biết đối phương có phải giả vờ nói như vậy không.
- Vậy Ninh Lăng ít nhất cũng nên sớm thông báo cho tập đoàn đầu tư Trung Hoa một tiếng chứ?
- Bây giờ không phải đã thông báo với chị sao? Tới bây giờ còn không biết Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia bao giờ sẽ phê duyệt, Ninh Lăng nếu tạo ra tranh chấp không phải có phải quá buồn cười không?
Triệu Quốc Đống nhún vai nói:
- Lưu Kiều, nếu như tập đoàn đầu tư Trung Hoa thật sự hy vọng chiếm cổ phần lớn hơn một chút thì em cảm thấy không vấn đề gì. Sân bay Đông Trại có lẽ sẽ không được xếp vào sân bay mà nhà nước khống chế cổ phần. Em cũng đã trao đổi với phó Tổng giám đốc Tập đoàn Đông Hàng - Tôn Hiểu Xuyên , y nói Quy định “Đầu tư hàng không dân dụng” mặc dù chưa chính thức xuất bản nhưng nội dung cơ bản đã được xác định, phạm vi hạn chế cũng linh hoạt hơn, vì thế chị không nên lo lắng chuyện này.
Lưu Kiều khẽ hừ một tiếng. Tập đoàn đầu tư Trung Hoa đương nhiên sẽ không hy vọng nắm cổ phần khống chế, đây không phải cách làm quen thuộc của tập đoàn. Cô chỉ có chút khó chịu là Triệu Quốc Đống này vừa mới động phòng đã ném bà mối đi ngay được. Hắn làm việc còn giỏi hơn cả nhà kinh doanh.
- Được rồi Lưu Kiều, đừng tính toán việc này. Chúng ta còn cần bắt tay hợp tác để qua cửa ở Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia mà. Chờ qua cửa này chúng ta bàn việc cụ thể cũng không muộn mà.
Triệu Quốc Đống thấy Lưu Kiều như vậy không khỏi lắc đầu.
….
- Trưởng ban Qua, sau khi chị lên Bắc Kinh thì đây là lần thứ hai tôi ăn cơm cùng chị. Bây giờ không mấy khi chị về An Nguyên, có thời gian thì đến thăm Ninh Lăng chúng tôi một chút. Chị không phải vẫn muốn đến thăm khu dân cư Tây Giang sao? Lễ hội 1/5 này là cơ hội tốt nhất, chị cũng nên về nguyên quán mới đúng.
Triệu Quốc Đống cười hì hì cầm chén rượu lên nói. Ngồi bên cạnh hắn là Lỗ Năng và Phù Quyên. Ngồi bên cạnh Qua Tĩnh là Phó trưởng ban Tuyên giáo Tỉnh ủy tỉnh An Nguyên – Cổ Thanh Bình cùng trợ lý Tổng cục trưởng Tổng cục điện ảnh quốc gia Uông Diệu Dương và một vị Phó chánh văn phòng.
- Quốc Đống, thời gian tôi về An Nguyên cũng không ít mà, tháng 11 năm ngoái tôi cũng vè An Đô. Chẳng qua nếu nói tới các thị xã thì hơi ít, cậu có phải là phê bình tác phong quan liêu của tôi không thế?
Qua Tĩnh cười nói.
- Trưởng ban Qua, ngài đây không phải là hại tôi ư? Trước mặt ngài tôi đâu dám làm càn như vậy, cũng không phải hy vọng ngài có thể tới Ninh Lăng xem một chút, thuận tiện thúc đẩy ngành điện ảnh Ninh Lăng phát triển.
Triệu Quốc Đống nói mặc dù tỏ vẻ kinh sợ nhưng giọng điệu lại khá tùy tiện.
Uông Diệu Dương ở bên cạnh cẩn thận nhận ra điểm này. Xe ra tên Triệu Quốc Đống này có quan hệ khá tốt với Trưởng ban Qua.
Trưởng ban Qua từ tỉnh An Nguyên đi lên là điều mọi người đều biết. Bình thường Qua Tĩnh trông khá lạnh nhạt, chỉ có Uông Diệu Dương quan hệ khá tốt với Qua Tĩnh thì mới biết được vị Phó trưởng ban Tuyên giáo Trung ương kiêm Tổng cục trưởng Tổng cục điện ảnh quốc gia này là người ngoài lạnh trong nóng.
Đây là lần đầu tiên Uông Diệu Dương thấy Qua Tĩnh sảng khoái uống rượu do cấp dưới mời như vậy, nó phá vỡ cảm tưởng của y. Điều này đủ để nói rõ Trưởng ban Qua hài lòng với Bí thư thị ủy Ninh Lăng như thế nào.
- Quốc Đống, cậu cũng là Bí thư thị ủy rồi, không nên động tí là như vậy được không? Ninh Lăng năm ngoái có tốc độ tăng trưởng đứng đầu cả nước, ngay cả mấy lãnh đạo tỉnh Tô quê tôi khi lên Tổng cục làm việc cũng hỏi tôi là tỉnh An Nguyên có một Ninh Lăng, điều này làm tôi cũng thấy có chút vinh dự. Bây giờ cậu lại chạy tới trước mặt tôi khóc nghèo, không phải cố ý nói tôi là gì?
Qua Tĩnh cười cười nhìn Triệu Quốc Đống.
- Ồ, Trưởng ban Qua, ngài nói như vậy đúng làm làm tôi xấu hổ.
Triệu Quốc Đống cười ha hả nói:
- Ninh Lăng có thể phát triển như vậy cũng là nhờ ngài lúc ở An Nguyên quan tâm. Thành viên bộ máy Ninh Lăng chúng tôi đều có thể cảm nhận rõ điều này, cho nên ngài càng nên về Ninh Lăng một chuyến.
Uông Diệu Dương đúng là phục độ mặt dày của tên Triệu Quốc Đống này. Dù Qua Tĩnh có chế nhạo, phê bình hắn như thế nào, hắn vẫn có thể cười cười. Chẳng qua y cũng nhìn ra được Qua Tĩnh rất quan tâm đến tên Triệu Quốc Đống này. Đối phương còn trẻ như vậy mà đã làm được chức Bí thư thị ủy đúng là không đơn giản.
Bữa ăn này là do Lỗ Năng cùng Phù Quyên lên các cấp bộ đưa thiếp mời. Mặc dù trước đó cũng đã gửi thiếp mời đến lãnh đạo các bộ, nhưng lần này chính thức lấy danh nghĩa Tỉnh ủy, Ủy ban nhân dân tỉnh An Nguyên để mời, coi như là đủ lễ phép. Về phần lãnh đạo nào đến tham gia thì đó là việc của bọn họ.
….
Bữa ăn kết thúc, mọi người đi xuống sảnh chuẩn bị ra về. Những người khác đã đi ra, chỉ còn Qua Tĩnh và Triệu Quốc Đống đứng một chỗ nói chuyện.
Bữa ăn này cũng làm cho Lỗ Năng và Phù Quyên nhận thức rõ về năng lực của Triệu Quốc Đống.
Mặc dù bọn họ cũng mơ hồ biết Triệu Quốc Đống có quan hệ rất tốt với hai vị Trưởng ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, nhưng hôm nay có thể mời được Qua Tĩnh ra không nói, còn có thể mời Qua Tĩnh uống hết các chén rượu, bản lĩnh này chỉ sợ toàn tỉnh cũng không có một Bí thư thị ủy nào có thể làm được.
Cái gì là bản lĩnh, năng lực?
Đây chính là bản lĩnh, năng lực.
Anh có thể mời đến một lãnh đạo cấp chính bộ tới, có thể thân thiết như vậy, đó là năng lực.
Lại nhìn Qua Tĩnh rất quan tâm tới Ninh Lăng, bảo sao chương trình lễ hội văn hóa ở Ninh Lăng lại được đưa lên Đài truyền hình quốc gia. Lỗ Năng càng cảm thấy đi theo Triệu Quốc Đống là lựa chọn đúng đắn.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK