Nếu nói hai vế trước còn có thể thông qua thành lập chế độ công ty hiện đại để cải thiện thì vế sau lại khác, cần phải đứng ở góc độ chính trị cao hơn để nhìn nhận. Điểm này là bí thư tỉnh thành nên Bạch Nhất Minh có cảm nhận rất sâu. Y ở Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia nên đứng ở góc độ khác, điểm cân nhắc vấn đề cũng khác. Nhưng khi làm Bí thư thị ủy, anh cần cân nhắc vấn đề hoàn toàn khác, anh làm trái ý dân thì có nghĩa tiền đồ chính trị của anh gặp nguy cơ cực lớn.
Đương nhiên Triệu Quốc Đống cũng ý thức được vài vấn đề mà Bạch Nhất Minh đưa ra đáng để suy nghĩ. Cải cách công ty nhà nước thậm chí công ty lũng đoạn cần một quá trình, nếu đưa ra phương án quá khích thì sẽ tạo thành hỗn loạn, bị thương tới nền kinh tế quốc dân, đồng thời cũng khó chính thức đạt được mục đích mang lại lợi ích cho dân chúng. Đương nhiên không có nghĩa vì thế mà dừng lại.
…
- Sao, Thiên Phu các chị cũng cảm thấy áp lực?
Triệu Quốc Đống đang ngồi gác chân lên ghế, hai tay dựa sau đầu.
- Có thể không có áp lực sao? Bây giờ không ai dám xác định Trung ương có hạ quyết tâm chỉnh đốn thị trường bất động sản không? Hai quan điểm tranh luận rất kịch liệt, ngay cả Bồi ca cùng Kiều Huy bây giờ cũng rất mâu thuẫn. Đủ loại dấu hiệu cho thấy Trung ương sẽ mạnh tay chỉnh đốn thị trường nhà ở, nhưng từ kết cấu lợi ích hiện nay thì chị lại thấy khả năng này không lớn, càng nhiều là dùng biện pháp giảm áp lực. Cho nên chị thấy Thiên Phu nên kiên định theo kế hoạch hiện có, không nên dễ dàng dừng bước.
Chiếc áo sơ mi tinh sảo cùng với chiếc váy bên dưới có tương phản khá lớn, giống như thoáng cái làm Cù Vận Bạch trẻ hơn vài tuổi. Kính râm vừa được hạ xuống làm cho cảm giác thần bí giảm đi không ít, chiếc vòng cổ màu sắc rực rỡ làm người ta bị hút vào đó.
Triệu Quốc Đống đã lâu không thấy Cù Vận Bạch mặc như thế này, hầu hết là cô đều mặc đồ thương hiệu nước ngoài tuy giá trị xa xỉ nhưng lại chưa chắc thích hợp với Cù Vận Bạch.
Thích hợp với mình chính là tốt nhất.
- Em sao thế? Sao cứ nhìn chị mãi không nói vậy?
Cù Vận Bạch gắt giọng.
- Ồ, Vận Bạch, bộ đồ này rất có mùi, em đã lâu không thấy chị mặt như thế này.
Triệu Quốc Đống mỉm cười:
- Phải chúc mừng mới được, em thấy các nhà thiết kế, chuyên gia thẩm mỹ chưa chắc đã đánh giá đúng. Thích hợp hay không không phải do bọn họ định đoạt, cảm giác của mình là quan trọng nhất. Mình thấy tốt thì chính là tốt.
- Được rồi, em đừng có ba hoa trước mặt chị, bộ đồ này chị đặt mua ở Nhật Bản đó.
Cù Vận Bạch cười hì hì nói.
- Được, bây giờ cũng đã đặt may riêng, chẳng qua thực tế mà nói đúng là nhìn hợp hơn khi mặc mấy hãng Dior gì gì đó nhiều.
Triệu Quốc Đống thật lòng nói.
- Em là chuyên môn đến thảo luận quần áo của chị sao? Chị hỏi, em vẫn chưa trả lời đó.
Cù Vận Bạch trừng mắt nhìn Triệu Quốc Đống.
- Vấn đề chị nói chỉ là bề ngoài, nếu muốn biết vấn đề thật sự thì mỗi ngày nên đọc (Nhật báo Nhân dân) hoặc là (Nhật báo kinh tế)
Triệu Quốc Đống cười nói.
- Ai hỏi em tính chân thật. Chị hỏi chính là em cảm thấy Trung ương có thể mạnh tay không? Ở tình huống đó thì Thiên Phu nên dùng cách nào để đảm bảo sức sống lớn nhất.
Cù Vận Bạch nói một tràng dài mấy vấn đề.
- Vận Bạch, vấn đề này chị cảm thấy em có thể trả lời sao?
Triệu Quốc Đống gãi đầu nhìn gương mặt vẫn trắng nõn như cũ của cô.
- Ít nhất em cũng có thể giúp chị tham khảo.
Cù Vận Bạch khoanh tay trước ngực, nghiêng người dựa vào thành ghế. Cô suy nghĩ một chút rồi nói:
- Phòng ở rất nóng, nóng quá chưa chắc đã tốt. Giá nhà tăng quá nhanh, nhà kinh doanh bất động sản lãi quá lớn, cao đến mức ngay cả người kinh doanh bất động sản cũng thấy không thật. Nhưng dân chúng vẫn tranh mua, một nhiều căn mới công bố bán nửa tiếng đã hết sạch. Chị cũng nghi ngờ sức mua sắm của dân chúng có đạt đến trình độ đó không? Nhưng sự thật xảy ra trước mắt, không chỉ là ở đô thị cấp một, ngay cả đô thị cấp hai ba cũng bán rất nhanh, giá nhà trong một tháng tăng vài giá cũng không hiếm thấy. Nói thật chị cũng không vui thấy tình huống này.
- Ồ, chị kiếm được nhiều còn không vui ư? Nhà kinh doanh bất động sản có lúc nào cân nhắc cho dân chúng?
Triệu Quốc Đống cười nói.
Cù Vận Bạch phụ trách việc khai thác thị trường bốn tỉnh Việt, Quỳnh, Quế, Mân của Địa ốc Thiên Phu, chiến trường chủ yếu là ở Nam Việt, sau đó mới là Hải Nam. .
Giá nhà đất ở Dương Thành cùng Thâm Quyến tăng lên đến mức người ta sợ hãi, nhưng lại chưa có dấu hiệu giảm nhiệt. Một cài chính sách Trung ương đưa ra như gãi ngứa, trên cơ bản không tác động gì tới giá nhà, mà xu thế này cũng khiến Trung ương chú ý. Mà Trung ương cũng bắt đầu tổ điều tra và tổ giám sát đi tới mấy nơi như Thượng Hải, Dương Thành, Thâm Quyến, Hàng Châu… tìm hiểu giá nhà cùng với sức ảnh hưởng với cuộc sống nhân dân, nó khiến nhiều công ty bất động sản lo lắng.
- Chị vừa nói rồi mà. Khi trình độ cuộc sống nhân dân chưa tăng đến hoàn cảnh này mà giá nhà vẫn không ngừng tăng lên sẽ khó tránh khỏi làm người ta lo lắng có xuất hiện cục diện tan băng không? Chị hy vọng một thị trường bất động sản khỏe mạnh mà duy trì phát triển liên tục, không hy vọng sau mấy năm phát triển nóng rồi tiêu điều.
Trên gương mặt điềm tĩnh tự tin của Cù Vận Bạch đã sớm không tìm được vẻ lo lắng ngày nào khi ở Giang Khẩu, những năm qua cô tăng thêm nhiều kiến thức, thời gian dài qua lại với quan chức ở Bắc Kinh, Nam Việt… qua lại nhiều giữa Hongkong, Nam Việt, cũng đồng thời gặp nhiều ngăn cản.
- Vấn đề này em không tiện trả lời chị. Chính xác mà nói em không có câu trả lời, Trung ương nhất định sẽ có chính sách nhưng có thể tạo ra tác dụng áp chế giá nhà tăng mạnh hay không thì em cũng không xác định. Chủ yếu là các chị cũng phải biết lợi ích từ đất đai quyết định khiến địa phương và Trung ương không thể có nhất trí. Từ khi chế độ khảo sát thành tích được thay đổi. Đồng thời cũng yêu cầu bắt buộc lợi ích từ đất đai phải đầu tư một tỷ lệ nhất định xây dựng nhà xã hội. Chỉ có như vậy thì có lẽ ở trình độ nhất định nào đó khống chế được cục diện hiện nay. Đương nhiên còn cần vài biện pháp phụ trợ phối hợp nhưng quan trọng nhất vẫn là chứng thực.
Ánh mắt Triệu Quốc Đống khá phiêu hối như đang tự hỏi hoặc là nghĩ gì đó.
- Mà ở điểm này em đoán Trung ương vẫn do dự. Động một động toàn thân. Ngành bất động sản xếp vào ngành sản nghiệp trụ cột đã tạo ra tranh luận rất lớn nhưng thực tế chúng ta phải thừa nhận bất động sản đã thành sản nghiệp trụ cột kéo kinh tế quốc dân tăng trưởng. Động vào ngành bất động sản thì sẽ gặp nguy hiểm tốc độ tăng trưởng chậm lại, ở điểm này Trung ương cần phải có chính sách thăng bằng.
- Ý của em là nói ở cục diện này căn bản không thể thay đổi về chất, dù Trung ương hạ quyết tâm cũng không được?
Cù Vận Bạch nhìn chằm chằm vào Triệu Quốc Đống.
- Hạ quyết tâm là một chuyện, có thể chứng thực hay không lại là việc khác. Bây giờ không phải lưu hành một việc đó là nhà kinh doanh bất động sản dùng tiền mặc cả với chính quyền địa phương. Chính quyền địa phương dùng tăng trưởng GDP để mặc cả với Trung ương, nó tạo thành một sợi dây thừng, không ai thoát được ai cả..
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Nếu muốn cắt đứt sợi dây này trừ khi tư tưởng chỉ đạo của Trung ương thay đổi, không nên một mặt theo đuổi tăng trưởng GDP, mà phải chuyển công việc trung tâm sang việc nâng trình độ cuộc sống nhân dân, giải quyết việc thu nhỏ chênh lệch giữa các tầng lớp nhân dân… Như vậy mới có thể giải quyết vấn đề từ căn bản.
- Nhưng đảm bảo tăng trưởng cũng là chính sách mà Trung ương đặt ra, đảm bảo tăng trưởng cũng là cơ sở để nâng cao trình độ cuộc sống nhân dân, giải quyết nhiều công ăn việc làm hơn nữa, tăng sức cạnh tranh trên trường quốc tế.
Cù Vận Bạch nói theo.
- Phát triển và tăng trưởng là hai khái niệm, phát triển là chuyển biến kết cấu kinh tế, đảm bảo tăng trưởng thì khá mơ hồ, từ góc độ nào đó có thể giải thích là không tiếc mọi thủ đoạn đảm bảo tăng trưởng GDP. Em cho rằng không thể coi là như vậy.
Triệu Quốc Đống cũng chỉ có ở trước mặt Cù Vận Bạch mới có thể rất tự nhiên nói ra suy nghĩ trong lòng mình. Nếu là trường hợp khác thì câu này của hắn sẽ tạo ra sóng gió ngập trời.