Mục lục
Lộng Triều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhanh như vậy? Triệu Quốc Đống hơi giật mình, theo lý thuyết sau Đại hội cũng có vài ngày giảm xóc, như bổ nhiệm mình thì phải được hội nghị thường vụ Quốc vụ viện thông qua, theo hắn đoán thì phải cuối tháng ba mới có quyết định bổ nhiệm, không ngờ sẽ tuyên bố ngay sau khi Đại hội kết thúc.



- Có phải có chút bất ngờ không? Chẳng lẽ cậu nghỉ ngơi chưa đủ sao? Cậu có thể nhàn được mãi thế sao?

Qua Tĩnh cười nói trong điện thoại.

- Cậu phải biết rằng điều chỉnh nhân sự này không chỉ có mình cậu. Hôm nay Trung ương đã chính thức bổ nhiệm cậu làm ủy viên Đảng ủy Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia.



Điểm này Triệu Quốc Đống thật ra là biết, đợt điều chỉnh nhân sự này không nhỏ, Đào Hòa Khiêm cũng sẽ được điều chỉnh trong lần này chỉ là nhanh quá nên hắn có chút bất ngờ mà thôi. Vậy có nghĩa mình và Đào Hòa Khiêm rời đi chỉ cách nhau nửa tháng, khá hiếm thấy.



- Qua tỷ, có thể tiết lộ một chút xem ai sẽ động nữa không?

Triệu Quốc Đống cười hì hì nói.



- Cậu quan tâm việc này làm gì? Đào Hòa Khiêm đến là tổng cục trưởng tổng cục quản lý hành chính công thương quốc gia, cậu chắc biết chứ?

Qua Tĩnh không giấu diếm, việc này rất nhiều người đều biết mặc dù văn bản chính thức phải hai ba hôm sau mới có.



- Cái này tôi cũng biết, còn có không? Bên An Nguyên có động tĩnh gì không?

Triệu Quốc Đống cảm thấy Qua Tĩnh như còn giấu gì đó.



- Ừ, có lẽ sẽ điều chỉnh lớn.

Qua Tĩnh trầm ngâm một chút nói.

- Ứng Đông Lưu lập tức sẽ đi.



- Hả?

Triệu Quốc Đống giật mình, không phải vẫn nói Tần Hạo Nghiên phải đi, sao lại thành Ứng Đông Lưu? Ứng Đông Lưu đi chỉ sợ lãnh đạo tỉnh khác của An Nguyên sẽ không có điều chỉnh, ít nhất trong thời gian ngắn là không.

- Vậy Bí thư Ứng đi đâu vậy Qua tỷ?



- Ừ, có thể là Tân Môn. Trung ương không hài lòng với sự phát triển của Tân Môn. Cậu cũng biết Tân Môn là thành phố rất quan trọng ở phương Bắc nước ta, một trong bốn thành phố trực thuộc trung ương nhưng vẫn không phát huy được tác dụng vốn có của nó. Bây giờ ngay cả kinh tế Trùng Khánh cũng có khởi sắc, Tân Môn lại không phát triển mấy. Trung ương lại muốn tăng cường địa vị trung tâm kinh tế của Tân Môn ở khu vực phương bắc cho nên điều Ứng Đông Lưu sang đó.



Nếu đã nói, Qua Tĩnh quyết định nói hết.

- Biểu hiện của Ứng Đông Lưu ở An Nguyên được Trung ương tán thành. Mặc dù kinh tế An Đô phát triển không quá tốt nhưng mấy thị xã khác của An Nguyên đều có điểm sáng, phát triển ngành nghề cũng cân đối. Sự phối hợp thăng bằng của Ứng Đông Lưu được lãnh đạo chủ yếu của Trung ương tán thành. Quốc Đống, Ứng Đông Lưu có thể sang Tân Môn cũng có quan hệ nhất định đến việc y đã dám mạnh dạn bổ nhiệm cậu làm Bí thư thị ủy Ninh Lăng, lãnh đạo chủ yếu của Trung ương cũng tán thành sự quyết đoán của y.



Mặc dù Qua Tĩnh không nói lãnh đạo chủ yếu Trung ương là ai nhưng có thể gọi là lãnh đạo chủ yếu cũng chỉ có mấy vị.



Tân Môn từ trước đã là thành phố quan trọng thứ hai của phương bắc chỉ thấp hơn Bắc Kinh, cũng là đầu mối giao thông quan trọng của Bắc Kinh. Nhưng từ những năm 90 đến nay Tân Môn phát triển mãi vẫn không tìm được vị trí thích hợp của mình, phát triển kinh tế cũng chậm lại. Địa vị kinh tế của Tân Môn cứ trượt mãi, có thể nói Trung ương rất lo lắng. Lần này Trung ương quả quyết điều Ứng Đông Lưu sang Tân Môn, như vậy có nghĩa muốn Ứng Đông Lưu gánh trách nhiệm chấn hưng Tân Môn.



Qua Tĩnh nói làm Triệu Quốc Đống không nhịn được thấy giật mình. Ứng Đông Lưu cuối cùng đã tiến lên một bước. Tân Môn là thành phố trực thuộc trung ương, bí thư Tân Môn cũng là ủy viên Bộ Chính trị. Khi Ninh Pháp từ An Nguyên đến Nam Việt, rất cán bộ An Nguyên đều than thở vì Ninh Pháp có thể lên làm ủy viên Bộ Chính trị. Đây cũng là vinh dự cho An Nguyên khi cán bộ An Nguyên được Lãnh đạo trung ương tán thành.



Mặc dù Tô Giác Hoa cũng là cán bộ từ An Nguyên đi ra nhưng y dù sao cũng là làm bí thư tỉnh ủy tỉnh Hoàn trung rồi mới đến Thượng Hải và vào Bộ Tài chính, không thể hoàn toàn coi như cán bộ trưởng thành từ An Nguyên. Mà Ninh Pháp lại từ Bí thư thị ủy An Đô, chủ tịch tỉnh, bí thư tỉnh ủy An Nguyên lên làm ủy viên Bộ Chính trị. Bây giờ Ứng Đông Lưu lại tiếp tục viết lịch sử huy hoàng.



Triệu Quốc Đống đột nhiên nghĩ tới một vấn đề khác. Ứng Đông Lưu đến Tân Môn, vậy ai tới làm bí thư tỉnh ủy An Nguyên?



- Qua Tỷ, vậy ai thay Bí thư Ứng? Là chủ tịch Tần sao?

Theo lẽ thường nên là Tần Hạo Nghiên nhưng Triệu Quốc Đống cảm thấy lần này Ứng Đông Lưu đi quá đột nhiên, mà trước đó không có tin gì Tần Hạo Nghiên sẽ thành bí thư tỉnh ủy, điều này làm hắn sợ là không đơn giản.

- Không, coi như người quen của cậu, trưởng ban lăng sẽ làm bí thư tỉnh ủy An Nguyên.

Qua Tĩnh bình tĩnh nói.



Lăng Chính Dược? Không ngờ lại là y.



Triệu Quốc Đống kinh ngạc nên không biết nói gì.



Thì ra là vậy.



Lúc trước Trung ương điều Qua Tĩnh sang làm phó Trưởng ban tổ chức cán bộ Trung ương từ chức phó trưởng ban tuyên giáo Trung ương theo lý thường không hợp lý. Lúc ấy Triệu Quốc Đống đã cảm thấy Lăng Chính Dược có phải sẽ đi không? Nhưng vị trí Phó trưởng ban thường trực của Lăng Chính Dược không bình thường, nếu đến địa phương thì chức bí thư tỉnh ủy ở tỉnh nhỏ sẽ không ổn, không ngờ lại là An Nguyên.



Như vậy sẽ hợp tình hợp lý. Tốc độ tăng trưởng của An Nguyên năm ngoái khá tốt, An Nguyên một lần nữa vượt qua dự Tỉnh trở thành tỉnh xếp thứ năm toàn quốc chỉ kém Việt, Tô, Lỗ, Chiết, xu thế phát triển nhanh. Lăng Chính Dược làm bí thư tỉnh ủy An Nguyên cũng là hợp lẽ thường. Như vậy Qua Tĩnh sẽ thay Lăng Chính Dược làm Phó trưởng ban thường trực, nghĩ vậy Triệu Quốc Đống không khỏi vui vẻ trong lòng.



- Ha ha, vậy phải chúc mừng Qua tỷ.

Triệu Quốc Đống phản ứng rất nhanh.



Qua Tĩnh cũng không ra vẻ, chỉ là nói Ứng Đông Lưu đi muộn hơn một chút, nhưng chậm nhất sang tháng sau sẽ rõ ràng.



Triệu Quốc Đống cũng hỏi một chút trước mắt mình có cần lên Bắc Kinh chờ bổ nhiệm không? Qua Tĩnh cũng nở nụ cười nói Triệu Quốc Đống tốt nhất nên về Côn Châu xem có gì cần làm làm cho hết. Dù sao công tác ở Điền Nam một năm cũng có vài mối quan hệ cần duy trì. Sau này hắn tới Ủy ban kế hoạch phát triển công tác nên cũng thường xuyên qua lại với bên dưới.



Điền Nam mấy năm sau là cầu nối quan trọng của Trung Quốc đi sang khu vực Nam Á, có lẽ mấy năm tới còn có một loạt hạng mục khổng lồ được thực hiện ở Điền Nam. Điều này cũng có nghĩa Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia và Điền Nam sẽ thường xuyên qua lại. Có thể có quan hệ tốt ở bên dưới cũng sẽ giúp Triệu Quốc Đống nhanh chóng thành lập uy tín ở Ủy ban kế hoạch phát triển.



Đề nghị này của Qua Tĩnh làm Triệu Quốc Đống có chút cảm kích, mình ở phương diện này đúng là hơi non một chút, mình không nghĩ nhiều ở phương diện này như vậy. Ngoài mấy người quan hệ mật thiết ra thì những người khác mình có thể đùn đẩy là đùn đẩy.



Lời nói của Qua Tĩnh thực tế cũng chính là chỉ điểm hắn. Bên trên có quan hệ sẽ giúp anh thành lập uy tín và thúc đẩy công việc, bên dưới có quan hệ tốt cũng giúp anh ở bên trên thể hiện năng lực của mình. Đây là quan hệ hỗ trợ lẫn nhau, chủ yếu xem anh nắm bắt như thế nào.



Cuộc điện này Triệu Quốc Đống nghe khá lâu, Cổ Tiểu Âu cùng Kiều San thấy Triệu Quốc Đống sang bên nghe điện thì biết nhất định là có nhân vật gọi tới. Hai cô đã quen với cách làm này của hắn. Hắn bình thường không nói chuyện công việc trước mặt các cô, dù nói cũng chỉ là vài câu cho qua, tuyệt đối không nói chuyện cụ thể.



- Tiểu Âu, bà nhìn vẻ mặt của Quốc Đống ca có phải khá đặc sắc không?

Từ bên cạnh nhìn Triệu Quốc Đống lúc thì ngưng thần suy nghĩ, lúc thì lạnh nhạt, lúc thì cau mày, lúc thì phối hợp vài động tác, vẻ mặt đúng là rất phong phú, có lẽ bản thân hắn không cảm thấy.



- Có phải là hắn dùng điểm này hấp dẫn bà?

Cổ Tiểu Âu liếc nhìn Kiều San.



Câu nói sắc bén này làm mặt Kiều San đỏ lên, cô không nhịn được muốn đi lên đánh miệng Cổ Tiểu Âu. Cổ Tiểu Âu tránh được, lắc đầu nói:

- Sao, còn sợ người ta nói ư? San San, tôi nói bà đáng thương, bà sao có thể học tôi? Tôi không có việc làm, tìm phiếu ăn cơm dài hạn còn được, bà thì sao? Bà khác, người như hắn sẽ không bao giờ vì một người phụ nữ nào mà dừng chân, bà chẳng lẽ còn không cảm thấy?



Cổ Tiểu Âu nói làm mặt Kiều San thay đổi mấy lần, cô cũng thấy hơi bi thương vì câu nói của Cổ Tiểu Âu:

- Tiểu Âu, chuyện này chẳng lẽ có thể dùng lý trí để cân nhắc sao?



- Ôi, bà đừng cảm thấy tôi nói không dễ nghe, bà lúc cùng hắn thì phải hiểu rõ rồi chứ. Đương nhiên việc đến nước này tôi không có gì để nói nữa. Chúng ta là chị em tốt, hắn quyết không chỉ thuộc về tôi và bà, thậm chí không thể thuộc về bất cứ ai khác, bà phải chuẩn bị tư tưởng mới được.



Nhìn thoáng qua Cổ Tiểu Âu hiếm khi thở dài, Kiều San lần đầu tiên thấy Cổ Tiểu Âu như vậy sau từng đó năm quen biết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK