- Sếp Minh, tôi nghĩ anh và Đường tỷ đứng đây cũng không có ý nghĩa gì. Anh không nghe thấy có người dọa mình sao? Tôi cảm thấy anh nói một câu rất đúng, trên thế giới này dù là ở đâu cũng không phải của riêng ai, không thể có người dùng tay che trời được. Nếu trước kia có chỉ là do lãnh đạo cấp trên thất trách.
- Hù dọa?
Lý Vinh Trung vốn đang muốn quan sát xem người tới là thần thành phương nào nhưng thấy Minh Diệu cùng Đường Cẩn rõ ràng không nhận ra, hắn đoán không biết là ai trùng hợp biết hai người Minh Diệu.
Hắn bắt đầu có chút lo lắng có phải là con cái vị lãnh đạo nào của tỉnh, thành phố không? Nhất là nghe giọng điệu của đối phương là ở Bắc Kinh. Quan Kinh Sơn vừa lúc là người Bắc Kinh nhưng Quan Kinh Sơn mới chưa đầy 50, người trước mặt ít nhất trên dưới 30, không thể nào là con của Quan Kinh Sơn. Là thư ký của mấy vị lãnh đạo chủ yếu thành phố ư? Không thể, mình biết mà. Dù là thư ký của lãnh đạo tỉnh thì mình cũng đoán ra đôi chút, thậm chí thư ký của Lăng Chính Dược thì hắn cũng thấy từ xa.
Minh Diệu có chút lai lịch nhưng chỉ là được Khâu Nguyên Phong chiếu cố. Về phần Đường Cẩn ít nhất hắn đến phân cục Thiên Hà làm lãnh đạo bốn năm không nghe nói ả có bối cảnh gì.
- Thằng kia, hù dọa ư? Mày nói tao dọa ư?
Lý Vinh Trung uống nhiều rượu nên không tỉnh táo cho lắm, với tính cách của hắn thì tuy kiêu ngạo, ngang ngược nhưng ánh mắt rất độc, nếu không sao có thể làm lãnh đạo của phân cục Thiên Hà – phân cục hàng đầu của Thành phố An Đô nhiều anm như vậy, hơn nữa bây giờ rất có thể lên làm thường vụ quận ủy, bí thư đảng ủy chính pháp.
- Vậy mày dọa tao một chút đi, tao nhát gan có lẽ sợ thật đó.
- Tôi không cần phải dọa anh, nhưng tôi cho rằng biểu hiện của anh không phù hợp với vị trí cán bộ lãnh đạo phân cục. Nếu như thủ trưởng của anh ở đây thấy biểu hiện của anh, nghe lời anh nói, tôi nghĩ bọn họ sẽ nghiêm túc suy nghĩ anh có thích hợp với vị trí này không?
Âu Dương Cẩm Hoa rất kiên nhẫn nói.
- Ha ha, nghĩ tới vị trí của tao? Đây là câu nực cười nhất tao từng nghe. Được, đây là lãnh đạo của tao, bí thư Khương. Anh nhìn thằng không biết từ đâu lao ra không ngờ nói muốn cân nhắc vị trí của tôi. THằng kia mày cho rằng mình là trưởng ban tổ chức cán bộ Thị ủy hay là cục trưởng Cục công an thành phố?
Lý Vinh Trung vì rượu nên làm mặt hắn càng thêm hung ác. Đối phương quả là không biết trời cao đất rộng, tưởng có thể cầm bút vẽ loạn ư?
Khương Trường Tùng cũng đi tới được phút đồng hồ, thấy Lý Vinh Trung và Âu Dương Cẩm Hoa đấu võ mồm. Chẳng qua hắn bình tĩnh hơn Lý Vinh Trung nhiều. Trên người Âu Dương Cẩm Hoa toát ra khí tức nguy hiểm, nhất là sau khi biết thân phận của Lý Vinh Trung mà vẫn có thái độ thản nhiên như vậy, điều này làm Khương Trường Tùng cảm thấy khó tin.
Minh Diệu cùng Đường Cẩn hiển nhiên không nhận ra người này, nói cách khác người này có thể là vừa mới biết được thân phận của Đường Cẩn. Vậy ý đồ của hắn là ai? Là con cái, thân thích bên cạnh lãnh đạo thành phố, tỉnh, hay là phóng viên từ trung ương tới?
Không giống, con cái lãnh đạo lớn trên tỉnh hắn mơ hồ biết. Lăng Chính Dược mặc dù là từ Bắc Kinh tới nhưng người nhà hình như không thể xuất hiện ở đây. Miêu Chấn Trung thì hắn cũng biết mặt con đối phương. Triệu Quốc Đống? Nghe nói Triệu Quốc Đống còn không có con, lại là người gốc của tỉnh, không thể nhanh chóng có một tên trên Bắc Kinh được. Còn lại mấy người như Dương Kính Quang, Tề Hoa thì hắn ít nhiều hiểu được. Vậy chỉ có thể là phóng viên trung ương.
Nhưng phóng viên cũng không thể nào trấn định, tự nhiên như vậy được. Bọn họ có thể ép người một chút, nói năng có thể sắc bén một chút nhưng quyết không thể nói ra câu cân nhắc vị trí được.
Khương Trường Tùng không nhìn thấu đối phương. Chẳng qua biện pháp xử lý tốt nhất chính là không thèm để ý, chỉ đơn giản như vậy thôi.
- Lão Lý, đi thôi, không có chuyện gì thì sao phải làm ầm lên?
Khương Trường Tùng lạnh lùng nhìn Âu Dương Cẩm Hoa, hừ một tiếng.
- Vấn đề nhỏ hóa to, muốn lừa ai chứ.
Bị Khương Trường Tùng nói làm Âu Dương Cẩm Hoa có chút xấu hổ. Sếp không tiện ra mặt, chuyện này mình phải đưng ra hóa giải nhưng mình lại không ehieur tình hình mấy, hơn nữa không biết trong lòng sếp nghĩ như thế nào.
…
Tương Hữu Tuyền cũng biết mình không thể tránh khỏi chuyện này. Đương nhiên hắn có thể duy trì im lặng nhưng hắn không biết sẽ làm Triệu Quốc Đống co suy nghĩ như thế nào.
Từ góc độ nào nhìn thì Triệu Quốc Đống rất bình tĩnh, nhất là đối phương còn trẻ như vậy ở nhiều chuyện còn khó có thể đạt được người có tâm trạng khoảng 50 tuổi. Mà mình cũng không thể dựa theo tâm tư của mình mà giải thích tâm trạng của đối phương. Vì thế có đôi khi cũng chỉ có thể dùng cách ông già làm theo kiểu thiếu niên.
- Vấn đề nhỏ mà làm lớn ư?
Tương Hữu Tuyền bình tĩnh đi qua chỗ rẽ.
- Ai làm như vậy?
Khương Trường Tùng rùng mình, từ người đàn ông khoảng 50 tuổi đang đi tới làm hắn cảm thấy một cỗ uy áp không thể nói thành lời. Người đàn ông này nhìn có chút quen mặt nhưng hắn không nhớ nổi đã thấy ở đâu.
Tương Hữu Tuyền hôm qua mới chính thức làm bí thư đảng ủy chính pháp tỉnh ủy, trước chỉ là thường vụ đơn thuần, tác phong làm việc khá nhã nhặn. Trước khi hắn làm bí thư đảng ủy chính pháp thì đừng nói là cán bộ cấp quận, huyện, dù là cán bộ cấp giám đốc sở ở nhiều nơi cũng chưa từng gặp hắn.
- Anh là phân cục trưởng phân cục Thiên Hà Cục công an thành phố An Đô?
Tương Hữu Tuyền chắp sau lưng đi tới trước, trực tiếp nhìn thẳng vào Lý Vinh Trung.
- Tôi ở bên cạnh nghe thấy rõ những gì anh nói. Tôi thuật lại nguyên lời của anh, tôi không biết anh làm đến vị trí này như thế nào. Ít nhất hành vi hôm nay của anh làm người ta khó có thể tin nổi đây là phân cục trưởng phân cục. Cục công an thành phố An Đô à quận ủy Thiên Hà không biết khảo sát cán bộ như thế nào. Tôi thấy rất đáng nghi ngờ.
Giọng nói của Tương Hữu Tuyền như chiếc búa đập mạnh vào tim Lý Vinh Trung làm hắn ngạt thở.
Hắn đương nhiên không thể nào gào lên tức giận, hắn có một cảm giác sợ hãi bao lấy tâm hồn. Người đàn ông trước mặt vào tên vừa nãy có biểu hiện, khí chất hoàn toàn khác nhau. Khí thế đối phương lộ ra gần như là tự nhiên, không phải giả thần giả quỷ. Lý Vinh Trung mặc dù uống chút rượu nhưng vẫn còn ánh mắt.
- Anh, anh là ai?
Lý Vinh Trung cảm thấy khí thế của mình bị đối phương chặn lại, bao kiêu căng hàng ngày thoáng cái mất sạch.
Khương Trường Tùng cũng không kém là bao nhiêu. Người đàn ông trước mắt không nhìn hắn một cái, chỉ nhìn chằm chằm vào Lý Vinh Trung, giọng điệu không ngang ngược nhưng khí thế kia làm hắn tuyệt vọng.
- Tôi là ai ư, anh không cần hỏi nhiều. Tôi thật ra cảm thấy anh có phải là nên nghĩ lại hành vi, lời nói của mình không? Làm phân cục trưởng mà làm như vậy, chẳng lẽ Cục công an thành phố An Đô có trình độ như vậy? Không tìm ra được ai khác sao?
Tương Hữu Tuyền không có cho đối phương cơ hội giải thích, hắn quay sang nhìn Khương Trường Tùng:
- Anh là bí thư đảng ủy chính pháp quận Thiên An?
Trán Khương Trường Tùng lấm tấm mồ hôi, lúc này hắn đã nhớ ra đối phương là ai. Hắn rất hối hận, sao mình cứ thích đi hát hò nhảy múa làm gì. Có lẽ tiền đồ của mình sẽ dừng lại ở đây.
Mặc dù Tương Hữu Tuyền rất im tiếng, mới làm bí thư đảng ủy chính pháp ngày hôm qua. Nhưng không có nghĩa anh dám bỏ qua thân phận thường vụ tỉnh ủy của hắn. Trên thực tế khi Tương Hữu Tuyền điều tới đã có lời đồn rất có thể thay Đinh Sâm, chẳng qua một hai tháng không có động tĩnh mấy làm mọi người ít nghĩ tới. Nhưng ngay khi mọi người không nghĩ tới thì tỉnh ủy đột nhiên bổ nhiệm, Tương Hữu Tuyền cũng xuất hiện trên Tv.