Tiêu Phượng Minh cầm chén thở dài nói. Triệu Quốc Đống cẩn thận quan sát vẻ mặt của Tiêu Phượng Minh, khá tốt, mặc dù trên trán lộ vẻ trầm muộn nhưng ít nhất trạng thái tinh thần cũng là bình thường.
- Không nằm ngoài dự đoán, từ lúc đầu đã nói vấn đề này, không chỉ riêng vấn đề kinh tế, nếu chỉ là vậy thì đã không cần anh đi gánh vác trọng trách này. Tỉnh có không ít người giỏi làm kinh tế nhưng nếu có thể khống chế cục diện chính trị, lại am hiểu kinh tế cùng với năng lực phói hợp tốt đẹp thì đếm trên đầu ngón tay. Tiêu Phượng Minh anh chính là người thích hợp nhất. Đến chỗ Hoành Vĩ chưa?
Triệu Quốc Đống bỏ tập tài liệu dày trong tay xuống.
- Đã đi, có vài hạng mục cần nói chuyện, chủ tịch tỉnh, không thể không nói ngài trọn trợ thủ quá chuẩn.
Tiêu Phượng Minh bình tĩnh nói.
- Tôi vốn nghĩ từ bộ xuống cũng chỉ là dựa vào chút quan hệ ở bên trên, xuống địa phương để quá độ, chẳng qua chủ tịch Hoành Vĩ coi như là bài học cho tôi, không thể xem thường anh hùng thiên hạ.
Triệu Quốc Đống cười ha hả, vui vẻ nói:
- Trong lòng chắc còn có chút không phục hả. Hoành Vĩ và anh là hai loại người, đương nhiên cũng đều xuất sắc. Hoành Vĩ giỏi ở quy hoạch, anh giỏi ở chấp hành, chứng thực, mỗi người mỗi vẻ, nếu như các anh có thể phát huy sở trường, học tập ưu điểm của người khác thì càng tốt hơn nữa.
Được lão lãnh đạo khen, Tiêu Phượng Minh không quá để ý. Nói thật lên làm Bí thư thị ủy, Tiêu Phượng Minh mới ý thức được góc độ nhìn nhận vấn đề của anh khác rất nhiều so với khi làm thị trưởng. Anh là chủ tâm, không có ai có thể chia sẻ trách nhiệm với anh, chỉ bằng điểm này Tiêu Phượng Minh cảm thấy mình đi là đáng giá. Sớm một năm hiểu đạo lý này cũng có lợi nhiều cho sự phát triển sau này.
Lô Hóa có nhiều vấn đề, chuyện khó giải quyết không ngừng đan xen vào nhau, vấn đề lịch sử lưu lại nhiều năm làm anh nếu muốn thoáng cái giải quyết hết là mơ mộng, nhưng càng ở hoàn cảnh như vậy, gặp đủ vấn đề khó khăn khiến anh không thể không dùng hết sức lực ứng phó, anh lại thấy đây là cảm giác khiêu chiến. mà giải quyết xong một vấn đề, xử lý tốt một việc, anh mới thật sự có cảm giác thành tựu, nhất là nhìn vẻ mặt khâm phục, kính sợ của cấp dưới, xem dân chúng vui mừng vì vấn đề được giải quyết, anh thật sự thấy thỏa mãn không nói thành lời.
- Chủ tịch, chủ tịch Hoành Vĩ và tôi đã tiến hành thảo luận về hiện trạng và việc điều chỉnh kết cấu kinh tế của Lô Hóa. Chủ tịch Hoành Vĩ giúp tôi tuyển mấy hạng mục, tiến hành phân tích ngành cơ giới chế tạo của Lô Hóa, muốn tập trung vào phương diện này, chủ yếu là phát triển ngành này lên, tạo trụ cột rồi mới cân nhắc việc khác.
Đây là ý đồ chính mà Tiêu Phượng Minh đến chỗ Triệu Quốc Đống. Y muốn báo cáo công việc trong nửa năm tới của Lô Hóa với Triệu Quốc Đống.
Nếu chỉ riêng thu hút đầu tư thì Tiêu Phượng Minh không cần trịnh trọng tới báo cáo riêng như thế này.
- Sao, muốn tiến hành đại phẫu ư?
Triệu Quốc Đống gật đầu.
- Không đại phẫu không được, tôi đã bàn với thị trưởng Ngạn Hoa và đưa ra suy nghĩ sơ bộ, có thể bước đi khá dài, khá lớn nhưng tình thế ép người, thật sự không đi bước này có lẽ không thấy cơ hội.
Tiêu Phượng Minh nghiêm túc nói:
- Chúng tôi dự định giải quyết hai công ty lớn gặp nhiều khó khăn là công ty máy cơ giới nặng Trung Nam và công ty máy cơ giới công trình Trung Nam, dù là dùng phương thức gì cũng phải tranh thủ giải quyết trước cuối năm.
Triệu Quốc Đống gật đầu, hắn cũng đoán được Tiêu Phượng Minh và Văn Ngạn Hoa định làm gì. Nếu như nói vấn đề khó khăn lớn nhất của Lô Hóa là gì thực ra là vấn đề sinh tồn của hai công ty lớn này, mấy ngàn công nhân cùng hơn chục ngàn người nhà. Bọn họ đi con đường nào, làm như thế nào không ảnh hưởng đến ổn định xã hội mà giải quyết được sự sinh tồn cho bọn họ là khiêu chiến lớn nhất, không thể né tránh với bộ máy Lô Hóa mới. Có thể nói giải quyết được hai vấn đề này thì vấn đề Lô Hóa coi như giải quyết được một nửa.
- Có dự định gì không? Muốn tỉnh ủng hộ như thế nào?
Tiêu Phượng Minh hít một hơi nói:
- Cho không thậm chí chính quyền bù tiền, chỉ cần có thể giải quyết vấn đề sinh tồn cho công nhân hai công ty này thì Lô Hóa dù có buộc chặt đai lưng cũng được.
- Nói cụ thể.
- Hai công ty này bây giờ đều kinh doanh khó khăn cũng may thiết bị và kết cấu nhân viên cũng được, chỉ có mỗi khoản nợ quá nặng nên chúng tôi đã phát ra một ít tin tức với một ít ngành trong cả nước, có mấy công ty có chút hứng thú nhưng do vấn đề khoản nợ quá nhiều nên bọn họ rút lui, mà bây giờ mấy nhà có ý thì thị xã lại không yên tâm.
Tiêu Phượng Minh thở dài một tiếng.
- Vấn đề nợ dọa chạy không ít người, mà thị xã không chỉ hy vọng giải quyết hai công ty này mà còn hy vọng hai công ty có kết cục tốt, nhân viên công ty cũng được giải quyết ổn thỏa.
- Cho không cũng không có ai muốn ư?
Triệu Quốc Đống cười ha hả hỏi.
- Đương nhiên là có nhưng tôi dám đưa cho bọn họ sao? Có lẽ một năm sau hai công ty thành cái xác không, chúng tôi sẽ thành tội nhân.
Tiêu Phượng Minh cười khổ nói.
- Người mà tôi muốn đưa thì người ta không thèm, quả quyết từ chối.
- Đương nhiên, anh vứt gánh nặng thì công ty có trách nhiệm thật sự sao dám dễ dang gánh chịu chứ?
Triệu Quốc Đống nói.
- Cho nên các anh định bỏ tiền ra trả nợ, chỉ cần cho người thích hợp thôi hả?
- Ừ, đây là ý kiến nhất trí của chúng tôi.
Tiêu Phượng Minh gật đầu.
- Vậy vấn đề là các anh bỏ tiền mà người ta cũng không muốn ư?
Triệu Quốc Đống hỏi tiếp.
- BỎ nhiều tiền như vậy hoặc là cho chính sách ưu đãi hơn nữa, tóm lại chúng tôi muốn đưa công ty cho đối tác đáng tin cậy, muốn cho nhân viên công ty không phải lo lắng.
Tiêu Phượng Minh quyết tâm nói.
Triệu Quốc Đống cười khổ một tiếng:
- Anh có biết nếu làm thế sẽ dẫn tới tranh luận rất lớn. Thị ủy, ủy ban nhất là anh và Ngạn Hoa sẽ gặp áp lực rất lớn không?
- Ai nói không phải nhưng chúng tôi có thể làm gì chứ? Tiếp tục kéo dài thì sẽ càng phiền phức, khó khăn hơn nữa, không bằng thừa dịp bây giờ còn có một hai công ty có hứng thú, chúng tôi buộc bụng tiết kiệm để công ty thuận lợi đi vào quỹ đạo, chủ yếu chính là muốn tuyển được nhà đầu tư có thể làm công ty phát triển tót. Về phần cơ chế thì chúng tôi không yêu cầu gì cả, tất cả dựa trên nguyên tắc làm hai công ty này sống lại.
Tiêu Phượng Minh thầm nghiến răng nghiến lợi.
- Ở vấn đề này chúng tôi cần tỉnh ủy, ủy ban tỉnh ủng hộ mạnh.
- Ồ, cân nhắc chu đáo đó, tỉnh ủy, ủy ban tỉnh nếu đã đưa anh và Ngạn Hoa tới vị trí này, chỉ cần các vị nhất trí quan điểm, tôi nghĩ không vấn đề gì. Lô Hóa tích tệ quá lâu, nếu không có động tác mạnh thì không thay đổi được.
Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút.
- Ở vấn đề thu hút đầu tư tốt nhất là làm ra điểm sáng, như vậy sẽ hóa giải khó khăn của các vị.
…
Cục diện của Lô Hóa khá giống như lúc Triệu Quốc Đống từ Hoa Lâm chuyển sang Tây Giang, nhưng kết cấu kinh tế của Lô Hóa có nhiều vấn đề hơn, hai công ty kia là mấu chốt. Tiêu Phượng Minh đưa ra suy nghĩ khá giống so với lúc đó Tây Giang cải cách công ty nhà nước.
Hai công ty ở Lô Hóa ban đầu là thuộc tỉnh sau đó tình hình kinh doanh xấu đi nên tỉnh rất quyết đoán chuyển quyền sở hữu cho Lô Hóa, mấy năm đầu hai công ty này còn ổn chút, bây giờ hình thức kinh doanh đã mất hiệu quả.
Điểm mà đám người Tiêu Phượng Minh lo nhất là một khi hai công ty này thật sự rơi vào hoàn cảnh tê liệt thì mới là tai nạn. Một công ty vận chuyển khó khăn có lẽ còn có người thấy hứng thú, còn công ty tê liệt không thể vận chuyển thì số người hứng thú có lẽ đại đa số chỉ là về đất và tài sản khác của công ty, mà cũng không muốn làm công ty sống lại một lần nữa. Đây cũng là nguyên nhân chính khiến Tiêu Phượng Minh cùng Văn Ngạn Hoa nóng lòng muốn tiến hành cải cách hai công ty này.
Triệu Quốc Đống cũng không phản đối việc này nhưng thời thế thay đổi, cải cách công ty nhà nước đã khác so với tầm mười năm trước.
Nếu muốn tìm được đối tác thích hợp làm công ty sống dậy là không dễ dàng gì, nhưng khó khăn cũng phải dựa theo trình tự như vậy mà tiến lên. Cuối cùng có thể là chính quyền sẽ nỗ lực lớn hơn nữa nhưng chỉ cần có thể đảm bảo quyền lợi của nhân viên công ty, Triệu Quốc Đống cảm thấy đáng giá.