Nguyên nhân làm hắn xao động có nhiều, rượu chỉ là một nhân tố đơn giản nhất. Vẻ kiều mị của Tô Hiểu không thể nghi ngờ đã hơi kích thích tình dục trong lòng Triệu Quốc Đống.
Có lẽ mình đã trải qua giai đoạn đó, có lẽ do nguyên nhân gia đình nên Triệu Quốc Đống gần như miễn dịch về nhu cầu vật chất, mà sự phóng đãng lúc trẻ làm hắn cảm thấy cuộc sống của mình hơi loạn, Triệu Quốc Đống suy nghĩ thật lâu mới miễn cưỡng dùng được từ này để hình dung cuộc sống tình cảm của mình trong giai đoạn đó.
Có lẽ sự thay đổi của Đường Cẩn làm mình bị kích thích quá lớn, làm cho rất nhiều lúc mình không tin vào tình cảm, nhưng đây có lẽ là mình lấy cớ mà thôi. Có lẽ mình không kiềm chế được sự phóng đãng, không thể ước thúc đạo đức nên thành như vậy.
Mỗi người đàn ông đều có bản tính có mới nới cũ, dp đã có lần tưởng rằng mình không phải loại đàn ông vô lương đó, nhưng bây giờ hắn phát hiện mình dần đi vào nhóm này.
Chị em Từ Xuân Nhạn đã ý thức được điểm này, đang dần dần rời xa cuộc sống của mình, Triệu Quốc Đống có chút áy náy nhưng bất lực. Đã có lần hai chị em nói cô muốn di dân sang Australia, mình không biết nên trả lời như thế nào. Hắn có thể cảm nhận được sự cô đơn trong lòng các cô.
Triệu Quốc Đống không muốn lừa dối ai, trói buộc ở vị trí hiện tại làm hắn không thể tùy ý giãy dụa.
Cảm giác này một khi mất đi thì sẽ không thể cứu vãn, hắn tin chị em Từ Xuân Nhạn cũng có thể cảm nhận như vậy.
Tình từ nồng đậm đến nhạt đi là điều không ai có thể nói rõ ràng được.
La Băng và Kiều San cũng như vậy, Triệu Quốc Đống biết cuộc sống của mình càng lúc càng xa các cô, ngược lại khoảng cách giữa hắn với Tiểu Âu vốn quen độc lập cùng với Trình Nhược Lâm lại duy trì được cảm giác vừa xa vừa gần như trước.
Có đôi khi Triệu Quốc Đống không thể không thừa nhận trong phương diện tình cảm của mình không được tốt lắm.
Con người không ngừng thay đổi theo thời gian, không phải thế giới thay đổi anh mà là anh đang không ngừng thay đổi để thích ứng, Triệu Quốc Đống không khỏi cười cười tự giễu mình.
…
- Chủ tịch Triệu, ngài hôm nay hình như có tâm sự?
Tô Hiểu mặc bộ đồ công sở trông thu liễm vẻ yêu kiều đôi chút nhưng thêm vài phần ưu nhã.
- Ừ, không có việc gì, trong thời gian này quá bận nên hơi mệt.
Triệu Quốc Đống kinh ngạc, hắn không ngờ Tô Hiểu lại đi theo mình tới đây.
Hôm nay là nghi thức ký kết thỏa thuận xây trung tâm rạp chiếu phim, nhà hát của thành phố quốc tế An Đô, Thị ủy, ủy ban An Đô mời Triệu Quốc Đống cùng Dương Thiếu Bằng đến tham gia, Triệu Quốc Đống từ chối không được, hơn nữa gần đây ủy ban tỉnh và An Đô có quan hệ khá mật thiết, hòa hợp, Lỗ Năng lại chuyên môn đến mời Triệu Quốc Đống, vì vậy Triệu Quốc Đống đành phải đi.
Từ tết đến nay đây là lần thứ tư Triệu Quốc Đống và Tô Hiểu cùng ăn cơm, Tô Hiểu là cô gái rất lợi hại, luôn tìm được lý do để mời mình, đương nhiên đây còn là do cô nhờ đủ người làm Triệu Quốc Đống không thể nào từ chối được. Quốc tế Cảnh Trình có mạng lưới quan hệ phong phú, ít nhất mấy người bạn cũ của hắn từ lúc còn ở Giang Khẩu, Hoa Lâm như Đào Tông Tinh, Phong Việt Nhân ra mặt thì hắn không thể từ chối.
- Tôi đi cùng ngài?
Tô Hiểu thản nhiên nói.
Triệu Quốc Đống ngẩn ra rồi nở nụ cười;
- Mong còn không được.
Tô Hiểu mỉm cười đi sát bên Triệu Quốc Đống, mùi hương nhàn nhạt quanh quẩn mũi hắn.
- Quốc tế Cảnh Trình xem ra rất tham vọng, vừa tiến vào An Đô đã đầu tư lớn như vậy. Tôi nghe Lập Phong nói Quốc tế Cảnh Trình dự định coi An Đô là trụ sở chính của tập đoàn tại khu vực đất liền?
Triệu Quốc Đống vừa đi vừa nói chuyện.
- Bố tôi vốn là người gốc An Nguyên, bây giờ kiếm được chút tài chính sao lại không về báo đáp quê hương, cũng mong làm chút chuyện vì quê hương. Ừ, nói như thế nào nhỉ, có ý người chết để tiếng, báo chết để da. Ông hy vọng mình là người An Nguyên đi ra, về sau cũng lưu lại được chút công sức trong sự phát triển của An Nguyên.
Tô Hiểu nửa thật nửa giả nói.
Lưu danh là thứ yếu nhưng muốn đứng vững, mở cục diện ở An Nguyên lại là thật, đây không chỉ là ý của Tô Thái, cũng là ý đồ của Tô Hiểu vốn muốn nhanh chóng đạt được thành công và tán thành.
Quốc tế Cảnh Trình khác hẳn so với mấy công ty bất động sản An Nguyên, dù qq coi như một nhân vật nhưng vẫn còn kém xa với mấy công ty hàng đầu An Nguyên, đồng thời Quốc tế Cảnh Trình càng không thể so sánh với mấy công ty trực thuộc trung ương và công ty nước ngoài. Như vậy muốn mở đường máu thì Quốc tế Cảnh Trình không thể không lấy thái độ khiêm tốn và tác phong kiên định để được chính quyền địa phương tin tưởng.
Nhưng chỉ như vậy cũng chưa đủ để chính quyền địa phương tin tưởng, dù sao nó còn cần hợp tác trong thời gian dài mới được. Quốc tế Cảnh Trình nếu muốn mở cục diện thì không thể không phát động mọi tài nguyên, động viên tất cả. Mà Triệu Quốc Đống chính là một phần tài nguyên mà Tô Hiểu coi trọng anhats. Dù là bây giờ thoạt nhìn phần tài nguyên này vẫn khá xa vời nhưng Tô Hiểu vẫn cho rằng chỉ cần cố gắng thì không gì không làm được.
Đương nhiên làm Tô Hiểu hứng thú với Triệu Quốc Đống không đơn giản là thân phận của hắn. Mặc dù Triệu Quốc Đống là chủ tịch tỉnh nhưng có một số người mặc dù là có thân phận rất quan trọng nhưng người khác không thể tới gần.
- Có ý như vậy là việc tốt, tôi nghĩ trong quy hoạch tổng thể của thành phố quốc tế An Đô thì Quốc tế Cảnh Trình cũng sẽ có cơ hội thực hiện tâm nguyện của mình.
Triệu Quốc Đống lạnh nhạt nói.
- Chỉ là Tô Hiểu, tôi phải nhắc cô, Quốc tế Cảnh Trình cần đủ thực lực tài chính để khai thác, không nên quá kỳ vọng trong thời gian ngắn là An Đô sẽ trả đủ tiền, hy vọng Quốc tế Cảnh Trình sớm chuẩn bị tư tưởng.
- Ctit, tài chính không phải vấn đề, chủ yếu là trong quá trình khai thác cần sự hiệu quả cao. An Đô có lẽ nên mở cửa thêm nữa, phục vụ tốt hơn nữa để giải quyết nhu cầu của các nhà đầu tư. Không biết chủ tịch tỉnh có chú ý là gần đây tất cả các nhà đầu tư đều lo lắng về điểm này. Nếu vấn đề này có thể được giải quyết, như vậy tôi tin tiến độ xây dựng thành phố quốc tế sẽ càng nhanh hơn.
Qq bắt đầu chuyển đề tài theo ý đồ của mình.
- Tô Hiểu, hình như cô muốn thể hiện ý gì đó? Tôi hiểu như vậy có phải là nhầm không
Triệu Quốc Đống dừng bước cười cười nhìn đối phương:
- Tôi cảm thấy rất nhiều chuyện mọi người cần phải nói rõ, không nên quanh quẩn.
Tô Hiểu không thể không phục phản ứng của Triệu Quốc Đống, mình chỉ hơi lộ ra một chút là đối phương đã cảm thấy gì đó, chỉ là có vài vấn đề không thích hợp nói thẳng mà cần cách mờ mịt để nói rõ.
- Chủ tịch Triệu, tôi sẽ nói chút cái nhìn của mình đối với thành phố quốc tế, nếu có gì không đúng mời ngài phê bình.
Tô Hiểu nghiêm mặt trịnh trọng nói.
….
Lên xe Triệu Quốc Đống vẫn nghĩ đến lời nói của Tô Hiểu, người phụ nữ này không đơn giản, nếu như nói trước đó hắn có chút hứng thú vì cô từ người mẫu rồi cố gắng học tập kinh doanh, nhưng cuộc nói chuyện này làm Triệu Quốc Đống có thêm ấn tượng hơn nữa về Tô Hiểu.
Người phụ nữ này giỏi tìm đề tài nói chuyện, mà mỗi một đề tài cũng có thể thành công kích thích hứng thú của mọi người đáp lại, bản lĩnh này nhiều người cả đời không làm được, mà người phụ nữ này lại làm được, đúng là không đơn giản.
Cô đưa vài suy nghĩ ví dụ như kết hợp trung tâm văn hóa nghệ thuật và trung tâm tài chính, thương mại với nhau, nó không chỉ có thể tăng lên hình tượng một đô thị, hơn nữa cũng biến trung tâm đô thị phát sáng, mà điểm này rất nhiều đô thị khu vực đất liền chưa ý thức được.