Lúc ở Thông Thành, Lăng Chính Dược và Triệu Quốc Đống cũng không nói nhiều, chỉ chỉ cần điều tra rõ nguyên nhân xảy ra sự cố, đồng thời cần phải trấn an người gặp nạn. Cũng yêu cầu Ủy ban kỷ luật tỉnh, thanh tra tỉnh, Viện kiểm sát tỉnh và cục giám sát an toàn lao động tham gia truy cứu trách nhiệm người liên quan.
Phùng Cương và Tương Hữu Tuyền đến Thông Thành trong đêm, mặc dù hiện trường đã được khống chế hoàn toàn nhưng hai người tới cũng có nghĩa vấn đề không đơn giản.
Trong cuộc gặp Phùng Cương đã đưa ra yêu cầu Ủy ban kỷ luật, thanh tra, kiểm sát phải kịp thời tham gia điều tra, tra rõ nguyên nhân sự cố lần này có thể do nhân tố con người không. Các ngành và đơn vị liên quan có trách nhiệm không. Ý kiến này đưa ra làm cho cuộc họp chấn động mạnh.
Tương Hữu Tuyền không tỏ rõ thái độ, chỉ nói chuyện lớn như vậy thì Viện kiểm sát cần phải nghiêm túc tham gia, tra rõ nguyên nhân, nếu như có dấu hiệu phạm tội cũng phải truy cứu trách nhiệm.
Đối mặt với nghi vấn của tổng cục giám sát an toàn lao động và Quốc vụ viện, bên An Nguyên cũng nhanh chóng lập tổ điều tra liên hợp, tiến hành xâm nhập điều tra.
Từ 1/6/2007, quy định về điều tra xử lý và báo cáo sự cố an toàn lao động có hiệu lực, mà bắt đầu từ tháng 10, Quốc vụ viện thành lập chế độ hội nghị phối hợp giao tiếp truy cứu trách nhiệm gồm các đơn vị như Viện kiểm sát tối cao, Tòa án tối cao, Bộ Công an, bộ tư pháp, Tổng cục giám sát an toàn lao động cùng tham gia, điều này cũng có nghĩa việc điều tra, xử lý các sự kiện an toàn lao động lớn được đưa lên tầm cao chính trị. Trước đây đều do cấp tỉnh phụ trách điều tra chính,à bây giờ Tổng cục giám sát an toàn lao động quốc gia chính là chiếm thế chủ đạo.
Tổng cục giám sát an toàn lao động quốc gia đưa ra yêu cầu do bọn họ phụ trách chính trong việc điều tra làm Lăng Chính Dược thấy áp lực rất lớn. Quy định về an toàn lao động mới có hiệu lực, Tổng cục giám sát an toàn lao động quốc gia lại yêu cầu lập tổ điều tra bao gồm người của Tổng cục giám sát an toàn lao động quốc gia, Viện kiểm sát tối cao tham gia chính là muốn bài trừ An Nguyên ở ngoài. đây là thái độ không tin tưởng cũng khiến Lăng Chính Dược vừa sợ vừa giận.
Theo lý thuyết sự cố khổng lồ này dù là truy cứu trách nhiệm thì cũng không thể rơi vào đầu bí thư tỉnh ủy, theo Quy định kia thì mặc dù kết quả xấu nhất cũng chỉ là truy cứu trách nhiệm người bên chính quyền, Lăng Chính Dược hoàn toàn có thể đứng bên xem trò hay.
Nhưng lần này lại khác.
Nghĩ vậy Lăng Chính Dược không khỏi có chút tức giận.
….
- Bí thư Lăng nói như thế nào?
Mạt Lô Vệ Hồng xám xanh lại nhìn chằm chằm vào Long Ứng Hoa.
- Còn có thể nói như thế nào? Bị mắng một trận chứ sao?
Long Ứng Hoa có chút mệt mỏi đặt tay lên trán. – đúng là một năm đen đủi, sao lại trùng hợp gặp việc này. Thông Thành các anh sợ là phải chuẩn bị tâm lý gánh chịu trách nhiệm. Mấy thứ như tóm tắt hội nghị có chứ.
- Chủ tịch Long, mấy thứ đó sao có thể không có chứ. Hạng mục lớn như vậy, tỉnh lại muốn đuổi kịp tiến độ, thị xã còn vô số thứ cần phối hợp, mỗi lần đều có hội nghị tóm tắt đều là dựa theo yêu cầu của tỉnh, yêu cầu các ngành toàn lực phối hợp, bật đèn xanh cam đoan hoàn thành tiến độ. Yêu cầu các phương diện rất rõ ràng nhưng chủ tịch Long cũng biết gấp như vậy thì khó tránh khỏi địa phương có nhiều điểm không làm đủ, nhất định là…
- Lão Lô, đây không phải lý do, lý do này của anh có thể làm người của Tổng cục giám sát an toàn lao động quốc gia nghe được sao? Hắn chấp nhận ư?
Long Ứng Hoa lạnh lùng nhìn tới.
- Là chính quyền thì nhất định phải thực hiện chức trách, công tác giám sát không đầy đủ, không chứng thực chế độ, mấy công việc này đều là các anh không làm tốt. Chết nhiều người như vậy, còn từng đó người bị thương, tạo thành hậu quả nghiêm trọng như vậy thì anh đừng có ôm tâm lý may mắn, phải chuẩn bị tư tưởng trước.
Lần thứ hai nghe Long Ứng Hoa đề cập phải chuẩn bị tư tưởng gánh chịu trách nhiệm, Lô Vệ Hồng không vui vẻ gì. Thông Thành có trách nhiệm nhưng nếu không phải Long Ứng Hoa năm lần bảy lượt thúc giục tiến độ, nói gì mà đối tác không hài lòng về tiến độ, không phải Long Ứng Hoa ra hiệu bên giám sát an toàn lao động và bảo vệ môi trường ủng hộ Thông Thành thì đến mức như vậy không? Nhưng lời này Lô Vệ Hồng không thể nói ra. Không ai có thể đùn đẩy trách nhiệm được, chủ yếu ai nhận trách nhiệm chính mà thôi.
Theo Lô Vệ Hồng thấy thì yy là lựa chọn tốt nhất. Đến lúc bất đắc dĩ thì có yy gánh chịu trách nhiệm chính là thích hợp nhất. Dù sao tuổi của hắn cũng tới, không thể nào lên chức, hắn chủ động nhận trách nhiệm thì người khác sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều.
Thấy vẻ mặt Lô Vệ Hồng không tốt, Long Ứng Hoa đương nhiên biết Lô Vệ Hồng suy nghĩ gì. Hắn mơ hồ biết cái nhìn của Lô Vệ Hồng, nhưng Long Ứng Hoa đồng ý làm như vậy sao? Với tính của yy thì muốn làm thông tư tưởng của hắn là quá khó khăn, tuyệt đối không thể. Hơn nữa rất có thể hắn sẽ cắn loạn, có khi còn kéo mình vào. Vậy biện pháp duy nhất chỉ có thể do bên Thông Thành gánh chịu trách nhiệm này.
- Bên lão Hứa thì chỉ sợ anh phải làm công tác tư tưởng, để hắn chuẩn bị trước, ngoài ra La Duệ là người chịu trách nhiệm chính sợ là. Đương nhiên đây chỉ là dự định xấu nhất, Tổng cục giám sát an toàn lao động quốc gia có thái độ rất cứng nhưng tôi đoán bí thư Lăng sẽ kéo dài một chút, nhưng hoàn toàn có thể bài trừ chúng ta ra ngoài sẽ không hợp lý, không thực tế cho nên..
Long Ứng Hoa trầm ngâm một chút nói.
- Thông Thành cần phải chuẩn bị tư tưởng cho tình huống xấu nhất mới được.
- Chủ tịch Long, tôi thấy hoàn toàn do Thông Thành nhận trách nhiệm là không quá thích hợp.
Giọng điệu Lô Vệ Hồng không quá tốt nhưng vẫn khống chế được tâm trạng.
- Công ty hóa chất Thông Thành thì thị xã không có bao cổ phần trong hạng mục này, tỉnh chiếm đầu to, cũng là công ty thuộc quản lý của tỉnh, kể cả cán bộ cũng nhiều là cán bộ của trên tỉnh. Hơn nữa tôi cảm thấy tỉnh nếu có thể chủ động một chút, Thông Thành sẽ nhẹ nhàng hơn. Lão Hứa bây giờ đang rất oán giận, La Duệ còn trẻ không thể cứ như vậy hủy tiền đồ của một cán bộ trẻ chứ?
Thái độ của Lăng Chính Dược không rõ ràng, hơn nữa giọng của Long Ứng Hoa là muốn Thị ủy, ủy ban Thông Thành gánh trách nhiệm hết, nếu như toàn bộ là trách nhiệm của Thông Thành thì thôi. Nhưng mà mấy lần trước Duệ cùng Hứa Tất Thành đều nói với Lô Vệ Hồng về việc ép tiến độ sẽ mạo hiểm, ngành giám sát ở Thông Thành cũng đưa ra cảnh cáo, thị xã cũng hy vọng giảm tiến độ. Lô Vệ Hồng cũng trao đổi nhiều lần với Long Ứng Hoa nhưng Long Ứng Hoa không ngừng thúc giục, còn bảo yy bật đèn xanh, bây giờ ép Thông Thành nhận hết trách nhiệm ư, mơ à.
Lô Vệ Hồng đương nhiên biết quan hệ giữa Long Ứng Hoa và Lăng Chính Dược, nhưng Lô Vệ Hồng không sợ.
Lăng Chính Dược không phải là người vì quan hệ mà không hỏi trắng đen. Lô Vệ Hồng tự nhận Lăng Chính Dược cũng coi trọng mình, chuyện này đối với Thông Thành gần như là trí mạng, nhưng đối với tỉnh mà nói có lẽ thừa nhận không nặng. Lô Vệ Hồng cảm thấy tỉnh có thể thích hợp chia sẻ trách nhiệm, ít nhất cục giám sát an toàn lao động cần phải gánh chịu trách nhiệm, chụp mũ hết cho Thông Thành thì hắn là Bí thư thị ủy sẽ không chấp nhận.
Long Ứng Hoa nghe ra giọng điệu của Lô Vệ Hồng làm hắn có chút tức giận.
Lô Vệ Hồng này quá càn rỡ. Đúng, mình đúng là có gây áp lực với hạng mục nhưng mình chưa bao giờ nói bỏ mặc an toàn, yy mặc dù cũng có nghi ngờ bật đèn xanh nhưng đó cũng là mang tính nguyên tắc, không có chính thức mặc anh muốn làm gì thì làm. Ở tình huống chưa có kết quả điều tra mà Lô Vệ Hồng không ngờ dám đẩy trách nhiệm lên trên, đây là ỷ vào quan hệ không bình thường giữa hắn và bí thư Lăng đây. Nhưng bây giờ lại không phải thời cơ tốt để khơi mào mâu thuẫn. Tổ điều tra do Tổng cục giám sát an toàn lao động quốc gia lập chưa bắt đầu công việc mà đã có nội loạn thì sẽ bị người coi thường. Long Ứng Hoa cố nhịn cơn tức, hắn trầm giọng nói.
- Lão Lô, tỉnh nếu có trách nhiệm sẽ không thoái thác nhưng bây giờ đùa tiên là phối hợp tốt với tổ điều tra, cố gắng giảm bớt trách nhiệm. Tôi chỉ là nhắc anh yêu cầu Thông Thành chuẩn bị tư tưởng cho tình huống xấu nhất.
- Chủ tịch Long, điểm này anh cứ yên tâm, Thông Thành nhất định sẽ phối hợp tốt với tổ điều tra, đương nhiên trách nhiệm của Thông Thành thì chúng tôi sẽ không né tránh, kể cả tôi cũng đã chuẩn bị tâm lý.
Giọng điệu Lô Vệ Hồng thoáng hào hoãn đi, hắn cũng không muốn cãi nhau với Long Ứng Hoa ở vấn đề này, bây giờ còn chưa tới lúc ngả bài.
Long Ứng Hoa không nói nữa chẳng qua một khe rãnh đã xuất hiện giữa hai người, bây giờ còn chưa nhìn ra nhưng dù là Lô Vệ Hồng hay Long Ứng Hoa đều ý thức được điểm này. Muốn trở lại quan hệ tốt đẹp như trước đúng là không dễ.