Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1055

“Sau khi bị anh từ chối, cô ta liền một mình lái xe rời đi, nghe Lâm Tiêu nói cô ta bị tai nạn giao thông trên đường đến bệnh viện, đứa bé đã mất.”

“Mất rồi?” Nam Khuê lập tức kinh ngạc mà mở to hai mắt.

Một đứa bé đã hơn chín tháng đó!

Đã đủ tháng rồi.

Cứ mất đi như thế sao?

Thân là một người phụ nữ đang mang thai, cô nghe xong lập tức cảm thấy rất đau lòng.

Nhưng mà.

Cô không đồng cảm với Phương Thanh Liên, tất cả những thứ này đều là do cô ta tự chuốc vạ vào thân.

Cô chỉ đau lòng cho đứa bé đó mà thôi, dù sao thì đứa bé cũng không có tội gì.

Rõ ràng đứa bé đó sắp có thể mở mắt ngắm nhìn thế giới xinh đẹp này, vậy mà lại vì chấp niệm và thù hận của mẹ mình mà đã đánh mất tính mạng một cách uổng phí.

“Tại sao cô ta lại không từ bỏ chấp niệm chứ? Rốt cuộc phải làm gì thì cô ta mới có thể tỉnh ngộ được đây?”

Nam Khuê nói thì thào, trong lòng vô cùng buồn phiền.

“Lúc này cô ta đã bị quỷ ám rồi, trong lòng đều là thù hận, chắc chắn sẽ không dễ dàng từ bỏ đâu.” Lục Kiến Thành nói.

“Thế nên, khi nãy anh cứ luôn cau mày là vì lo cho sự an toàn của em, lo rằng cô ta sẽ trả thù em sao?”

“Đúng vậy.” Lục Kiến Thành gật đầu: “Điều anh lo lắng nhất bây giờ là sự an toàn của em và con. Anh sợ cô ta sẽ gây hại gì cho em và con.”

“Kiến Thành, em hứa với anh, trước khi con được sinh ra em sẽ không đi đâu hết, chỉ ổn định ở nhà mà thôi.” Lúc này, Nam Khuê chủ động nói.

Không thể nghi ngờ, đây là cách an toàn nhất, cũng là cách tốt nhất.

Chỉ cần Nam Khuê có thể cam đoan rằng cô sẽ ở yên đây, sau đó Lục Kiến Thành lại sai người canh gác tầng tầng lớp lớp nữa. Cho dù Phương Thanh Liên có mọc cánh đi chăng nữa thì cũng khó mà có thể vào đây được.

Càng đừng nói đến chuyện có thể làm hại Nam Khuê và các con.

Nhưng mà, sở dĩ Lục Kiến Thành không nói ra chuyện này là do không muốn Nam Khuê cảm thấy tủi thân.

“Xin lỗi em, Khuê Khuê, khiến em phải ở đây trong này hai tháng, không thể ra ngoài chơi, cũng không thể ra ngoài hít thở không khí trong lành, em có trách anh không?”

Lục Kiến Thành nhìn cô với vẻ mặt tự trách.

“Đồ ngốc.” Nam Khuê vuốt ve khuôn mặt của anh, vẻ mặt dịu dàng: “Sao em có thể trách anh được chứ?”

“Em biết, sở dĩ anh vẫn luôn không nói ra chuyện này là do sợ em cảm thấy tủi thân. Em cũng biết, cho dù em có cố ý muốn đi ra ngoài đi nữa thì anh cũng sẽ sai người bảo vệ cho em thật tốt. Nhưng em cũng hiểu, chỉ cần em ra ngoài, sẽ có nguy hiểm, sẽ không an toàn một trăm phần trăm.”

“Mà anh, chỉ là không muốn em và con phải mạo hiểm dù chỉ một chút.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK