Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1332

Nói chuyện xong với hai đứa nhỏ, Lâm Niệm Sơ phát hiện vẻ mặt Nam Khuê có chút ưu sầu.

“Có phải xảy ra chuyện gì rồi hay không?” Lâm Niệm Sơ hỏi.

Nam Khuê cũng không giấu diếm, cô nói chuyện đứa nhỏ và chuyện buộc ga-rô cho cô ấy biết.

Sau khi nghe xong, Lâm Niệm Sơ trầm mặc.

Sau đó cô ấy ngẩng đầu, khóe mắt có chút ướt át: “Khuê Khuê, cậu biết gì không? Sống nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên tớ hâm mộ cậu.”

“Thành tích của cậu tốt hơn tớ, tớ không hâm mộ cậu; lúc cậu được nhiều người xếp hàng theo đuổi, tớ cũng không hâm mộ cậu, thậm chí lúc cậu gả vào nhà họ Lục, trở thành phu nhân nhà hào môn tớ cũng không hâm mộ cậu, nhưng bây giờ tớ lại vô cùng vô cùng hâm mộ cậu.”

“Không phải chuyện gì khác, chỉ là vì cuối cùng cậu cũng tìm được người đàn ông thành tâm thành ý yêu cậu.”

“Lục Kiến Thành nhất định yêu cậu đến chết rồi, cho nên anh ta mới vì cậu mà đi buộc ga-rô, dù sao chuyện này không phải người đàn ông nào trên đời cũng đồng ý, anh ta đồng ý làm chỉ vì anh ta yêu cậu.”

“Khuê Khuê, cảm ơn cậu đã cho tớ thấy được một tia nắng và một tình yêu hoàn mỹ như vậy trong lúc tớ đang giãy dụa đầm lầy.”

“Niệm Niệm, cậu đừng nói như vậy, cậu càng như vậy tớ càng khó chịu.”

Cô đang rất hạnh phúc, nhưng Niệm Niệm thì sao?

Cô ấy bây giờ không còn gì cả, cô ấy đã mất hết mọi thứ.

Ngay cả Hoắc Ti Yến cũng không còn.

Thôi, tốt nhất không nên nhắc đến người đàn ông bạc tình bạc nghĩa kia.

Mặc dù nghĩ như vậy nhưng trong lòng Nam Khuê vẫn còn có chút do dự: “Niệm Niệm, có chút tin tức của anh ta, cậu có muốn nghe không?”

Lâm Niệm Sơ cười quyến rũ: “Thôi, đã sớm là người không quan trọng rồi, anh ta có như thế nào cũng không liên quan đến tớ.”

Mặc dù ngoài miệng nói như vậy nhưng vẻ mặt cô ấy đã sớm bán đứng chính bản thân.

Là bạn nhiều năm như vậy, Nam Khuê sao lại không hiểu cô ấy chứ?

“Kiến Thành nói gần đây nhà họ Hoắc luôn cố gắng thu xếp người xem mắt cho anh ta, đã gặp mấy người, nếu như thuận lợi thì có lẽ sẽ…”

Hai từ “kết hôn” quá mức tàn nhẫn, cuối cùng Nam Khuê cũng không thể nói được.

Lâm Niệm Sơ tiếp tục cười, chỉ là nụ cười căn bản không đến đáy mắt: “Vậy cũng rất tốt mà, người xem mắt chắc chắn đều môn đăng hộ đối, đều phù hợp với ánh mặt của mẹ anh ta, cũng phù hợp với người nhà họ Hoắc, rất tốt.”

“Khuê Khuê, cậu nói như vậy khiến tớ cảm thấy nhẹ nhàng hơn nhiều, đột nhiên tớ cũng muốn kết hôn, tùy tiện tìm một người rồi gả đi là được rồi.”

Nam Khuê bị câu nói này dọa sợ, lập tức vội vàng khuyên nhủ: “Niệm Niệm, đừng, anh ta không đáng để cậu giày xéo cuộc sống của mình, cậu đáng giá với người tốt hơn anh ta gấp ngàn vạn lần, nếu như sau này cậu gặp được một người thật lòng yêu mình, tớ giơ hai tay tán thành.”

“Được, nếu như tớ tìm được sẽ nhất định nói cho cậu.”

Lâm Niệm Sơ lại cúi đầu, lúc ngẩng đầu lên, vành mắt hồng của cô ấy đã như cũ, cô ấy cười: “Yên tâm đi, vừa rồi chỉ là thuận miệng nói mà thôi, tớ sẽ không làm việc ngốc như vậy đâu. Hôn nhân là việc lớn, tớ sẽ thận trọng cân nhắc.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK