Chương 1088
Sau đó bắt đầu đỡ lấy cơ thể Lục Kiến Thành đi về phía trước.
Nhưng mà, Lục Kiến Thành cao một mét tám, cả cơ thể nặng trĩu, sức lực của cô ấy thực sự là không thể chống đỡ nổi.
Cho nên, vừa mới bước được vài bước, hai người lại lần nữa suýt ngã.
Cô gái kia lập tức nghĩ ra cách, liền nói: “Anh đứng đây chờ tôi chút, tôi sẽ trở lại ngay.”
Khoảng mười phút sau, cô gái kia quay lại, đẩy theo một cái xe lăn.
Lục Kiến Thành hiểu ý, lập tức ngồi lên xe lăn, cô gái bắt đầu đẩy anh xuống tầng của khoa phụ sản.
Sau khi hỏi những thông tin tương ứng ở quầy lễ tân, Lục Kiến Thành đi thẳng đến phòng phẫu thuật của Nam Khuê.
Tuy nhiên, khi anh đi, cả dãy hành lang đều trống rỗng, yên tĩnh và tĩnh mịch lạ thường.
Phía trước hình như có một hình dáng cao lớn quen thuộc.
Tiến lại gần, sau khi nhận ra bóng dáng ấy, Lục Kiến Thành lập tức lên tiếng gọi: “Lâm Tiêu.”
Lâm Tiêu quay người lại liền nhìn thấy Lục Kiến Thành.
Môi cậu điên cuồng run lên.
Giây tiếp theo, cậu liền quỳ xuống đất, đau khổ mà khóc: “Tổng giám đốc Lục, xin lỗi anh, tôi…..”
Lâm Tiêu cũng không nói câu kế tiếp.
Cậu ấy chỉ quỳ trên mặt đất, ngay cả đầu cũng không dám nâng lên, quanh người là sự bi thương.
Mặc dù đã đoán được là gì nhưng Lục Kiến Thành không tin.
Nếu như không phải chính tai mình nghe, tận mắt mình nhìn, sao anh có thể tin tưởng được?
Anh không tin.
Không tin Khuê Khuê của anh sẽ…
Lục Kiến Thành vịn xe lăn đứng dậy, sau đó lảo đảo đi về phía Lâm Tiêu.
Bỗng nhiên anh cũng quỳ xuống, hai tay run rẩy đưa ra, một tay anh nắm lấy cổ áo Lâm Tiêu, kéo cổ áo cậu ấy về phía trước, nghiêm nghị ra lệnh: “Ngẩng đầu, Lâm Tiêu, ngẩng đầu lên.”
“Nói hết câu cho tôi.” Lúc này giọng nói Lục Kiến Thành vẫn còn kiềm chế, anh vẫn cố gắng khống chế mình.
Nhưng Lâm Tiêu chỉ chảy nước mắt, cúi đầu, một câu cũng không nói nên lời.
Lục Kiến Thành đột nhiên nổi giận.
Anh nâng cao âm lượng, gầm lên: “Lâm Tiêu, trả lời tôi, trả lời tôi đi, nói cho hết.”
Cuối cùng Lâm Tiêu cũng ngẩng đầu lên, nước mắt chảy đầy mặt: “Tổng giám đốc Lục, bác sĩ nói, nói…”
“Thiếu phu nhân xuất huyết quá nhiều, không cứu được.”
Nói xong mấy chữ này, trong lòng Lâm Tiêu đau đớn tột cùng.
Mà cánh tay đang nắm chặt cổ áo cậu ấy của Lục Kiến Thành bỗng nhiên rũ xuống.
Anh nhìn về phía trước, ánh mắt đờ đẫn trống rỗng, gần như không có chút sức sống nào.
Thời gian dường như dừng lại.
Lục Kiến Thành cũng như hóa đá.
Một lúc lâu sau anh vẫn duy trì tư thế đó, không hề cử động dù chỉ một chút.