Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1148

Bỗng cửa văn phòng bị đẩy ra.

Nghe được âm thanh, Lục Tư Mặc lập tức ngồi nghiêm chỉnh trên sô pha.

Đôi tay nhỏ non nớt bưng ly nước, hai con ngươi sáng lấp lánh nhanh chóng nhìn về phía cửa, đồng thời liếm liếm bờ môi hồng của mình.

Tất cả các cử động đều thể hiện ra sự căng thẳng của cậu.

Những năm qua, cậu vẫn luôn muốn đến gặp cha mình.

Thế nhưng, đến lúc sắp được nhìn thấy, cậu lại cực kỳ lo lắng.

Ngay lúc này, Lục Kiến Thành mặc một chiếc áo khoác màu đen, bước chân đi vào với dáng người cao lớn.

Khoảnh khắc nhìn thấy anh, ấn tượng đầu tiên của Lục Tư Mặc là: Cha cậu thật đẹp trai, cha cậu thật cao!

Cao như vậy, chắc chắn có thể bảo vệ được mẹ, em trai và cậu.

Đột nhiên phát hiện trong phòng làm việc có một đứa trẻ, Lục Kiến Thành cũng có hơi sửng sốt.

Tuy nhiên, theo bước chân đến gần, khi nhìn rõ mặt đứa trẻ, cả người anh vô cùng bàng hoàng.

Đứa trẻ trước mắt trông rất giống anh khi còn bé.

Còn chưa kịp nghĩ, Lục Kiến Thành đã điên cuồng bước tới, một phát bắt được tay cậu, sốt ruột nói: “Bạn nhỏ, cháu tên là gì? Mẹ cháu đâu?”

Mặc dù biết mình không ôm lấy bất kỳ ảo tưởng nào, nhưng khi nhìn thấy cậu nhóc này, trái tim anh lại điên cuồng xao động.

Trái tim vốn im lặng bấy lâu nay, dường như bỗng chốc trở nên sống động trở lại.

Nghĩ đến một khả năng nào đó, lòng anh bỗng cuộn trào như sóng biển đầy sóng gió.

“Mau nói đi, cháu tên là gì?”

Thấy cậu nhóc không mở miệng, Lục Kiến Thành sốt sắng hỏi lần nữa.

“Chú là Lục Kiến Thành sao?” Lục Tư Mặc nghênh đón ánh mắt của anh, hỏi ngược lại.

“Đúng, là chú.”

Lục Tư Mặc nhìn xuống tay mình, ý tứ rất rõ ràng: Chú thả tay cháu ra trước đi.

Lục Kiến Thành đọc hiểu được ý tứ trong mắt cậu, lập tức buông tay.

Lúc này, bạn nhỏ nào đó mới mở miệng: “Cháu có thể trả lời câu hỏi của chú, nhưng, chú phải trả lời câu hỏi của cháu trước mới được.”

“Được, cháu có thắc mắc gì, chú sẽ giải đáp hết cho cháu.” Lục Kiến Thành kích động đáp.

“Có một người phụ nữ tên là Nam Khuê, chú có yêu cô ấy không?” Cậu nhóc Lục Tư Mặc lập tức tiến vào trạng thái, nghiêm túc hỏi.

“Yêu, rất, rất yêu.”

“Nếu đã yêu cô ấy, tại sao chú lại bỏ rơi cô ấy?”

Bỏ rơi?

Đại não của Lục Kiến Thành bất động trong giây lát.

Anh bỏ rơi Khuê Khuê lúc nào?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK