Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 470

“Kể từ đó, Quý Viện cũng không có bạn gái mới nữa.”

Tống Dực không khỏi lắc đầu thở dài: “Thật đáng tiếc, một người anh tuấn như anh ấy mà lại còn si tình như vậy.”

“Quả nhiên, đàn ông đẹp trai sẽ sánh đôi cùng mỹ nữ, chúng ta sao dám mơ tưởng chứ.”

Nam Khuê mỉm cười, vươn tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Tống Dực: “Đi tìm mỹ nữ làm gì chứ, người bên cạnh mình là mỹ nữ rồi này.”

“Haha, Nam Khuê, cậu thật biết chọc mình vui vẻ.”

Sau khi chơi xúc xắc một lúc, trong phòng hơi đông nên không khí hơi khó chịu, Nam Khuê liền ra ngoài hít thở không khí.

Vừa bước ra khỏi phòng, cô đã ngây ngẩn cả người.

Trên hành lang dài, cô bắt gặp một khuôn mặt không thể quen thuộc hơn.

Vào lúc đó, Nam Khuê hoàn toàn ngơ ngẩn.

Cô hoàn toàn không ngờ tới, mình sẽ gặp Lục Kiến Thành trong một bữa tiệc tối ở đây.

Kể từ lần trước lúc anh nổi giận đùng đùng bỏ đi, hai người còn không có liên lạc gì chứ đừng nói là nói chuyện.

Lúc này, hai người đột nhiên đụng mặt nhau, cô cũng không biết có nên ra nói chuyện với anh hay không.

Bên ngoài hành lang thật yên tĩnh.

Rõ ràng chỉ mới có mấy ngày mà giờ phút đó cô cảm giác như hai người đã không gặp nhau mấy thế kỷ rồi.

Hai người dường như đã đi qua biển người, vượt qua mấy vạn năm ánh sáng, giờ đây mới gặp được nhau, hai đôi mắt đen nhánh cứ lẳng lặng nhìn đối phương.

Hai người cách nhau không xa, nhưng chỉ đứng đó nhìn nhau, cũng không ai mở miệng nói chuyện.

Kỳ thật khoảng cách của hai người không xa.

Lúc này, chỉ cần một người đi về phía trước một chút thì sẽ có thể đến gần đối phương.

Nhưng, dường như không có ai chịu bước chân.

Cuối cùng, Nam Khuê là người thỏa hiệp.

Cô buông nhẹ lòng bàn tay, mới nhận ra lòng bàn tay đã đầy mồ hôi.

Cô vừa nhấc chân, vừa định bước một bước, môi vừa hé mở, vừa định gọi anh.

Đột nhiên, cánh cửa phòng bị mở ra.

Khoảnh khắc tiếp theo, có hai mỹ nữ bước đến với nụ cười quyến rũ, mỗi người bước đến ôm lấy một tay Lục Kiến Thành, nở nụ cười tươi như hoa.

Nam Khuê lại ngẩn cả người, sau đó cô liền thu chân mình lại.

Đồng thời đôi môi đang run run của cô cũng ngậm lại.

Lúc này, cô thực sự vui mừng vì đèn ngoài hành lang khá mờ, vì vậy Lục Kiến Thành không nhìn thấy những động tác vừa nãy của cô.

Nếu không, cô thực sự sẽ bị cười nhạo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK