Chương 1171
“Anh yêu em, yêu em sâu sắc, vì vậy sẵn sàng tha thứ cho em. Nhưng Khuê Khuê, anh cũng là một người bình thường, có máu có thịt, nếu có lần sau, nếu anh không thể vượt qua phần tình cảm này, có thể thật sự trở thành người khác, không bao giờ thuộc về em nữa.”
“Không phải cứ xoay người, đều nhất định có người chờ đợi, em hiểu không?”
Nam Khuê gật đầu thật mạnh: “Hiểu, em hiểu rồi.”
“Thực xin lỗi.” Cô khóc: “Em biết, em đã sai rồi.”
“Kiến Thành, em cam đoan với anh, đây là lần cuối cùng, sau này sẽ không bao giờ nữa, được không?”
“Anh sẽ xem hành động của em.”
Nam Khuê nắm lấy tay anh, ánh mắt dịu dàng và động lòng người: “Nắm tay anh cùng nhau già đi. Sau này, anh ở đâu, em ở đó, dù chân trời hay góc biển, em sẽ dẫn theo bọn trẻ đi cùng anh.”
“Mặc kệ có xảy ra chuyện gì nữa, em sẽ không bao giờ rời khỏi anh nữa.”
Dứt lời, cô khiễng chân, hai tay ôm lấy cổ Lục Kiến Thành.
Sau đó chủ động đưa lên môi mình.
Lúc này đây, cô không còn muốn bị động chờ đợi nữa, cô phải chủ động xuất kích.
Tất cả sự nhiệt tình, tất cả những suy nghĩ, tất cả tình yêu, cô không muốn che giấu nữa, bây giờ, cô chỉ muốn không ngần ngại biểu thị trước mặt anh.
Để cho anh biết, năm năm nay, cô cũng nghĩ đến anh, nhớ nhung anh đến phát điên.
Khoảnh khắc đưa lên đôi môi kiều diễm, cơ thể Lục Kiến Thành giống như có một dòng điện chạy qua, tê dại.
Thật ra, nào cần sự chủ động của cô.
Chỉ cần cô nhận sai, anh cũng đã kìm lòng không được, khó có thể khống chế chính mình.
Hiện tại sự chủ động của cô, quả thực chính là một nhóm lửa.
Nhưng Lục Kiến Thành không nhúc nhích, anh muốn xem Khuê Khuê sẽ làm gì tiếp theo.
Hai tay cô ôm chặt eo anh, nhắm mắt lại, động tình hôn anh.
Có thể là do hai người cách nhau quá lâu không có thân mật, nụ hôn của cô có vẻ đặc biệt khó hiểu, cũng không có kỹ xảo gì, chỉ là hôn lung tung.
Nhưng mặc dù vậy, Lục Kiến Thành vẫn cảm thấy mình sắp phát điên rồi.
Cố gắng nắm chặt hai tay, liều mạng nhịn.
Bởi vì anh muốn biết Khuê Khuê của mình sẽ làm gì.
Suốt vài phút, Lục Kiến Thành đều làm bộ thờ ơ.
Buông anh ra, Nam Khuê có chút buồn bã nhìn anh.
Cô cắn môi, trong mắt gần như đều chứa đầy nước mắt, giọng nói càng tràn ngập ấm ức làm cho người ta vô cùng thương tiếc: “Kiến Thành, anh còn đang trách em sao, anh thật sự không thể tha thứ cho em sao?”
“……”
Lục Kiến Thành không nói gì.
“Em đã biết mình sai rồi, xin lỗi, anh tha thứ cho em đi, tha thứ cho em lần này có được hay không, về sau em sẽ không bao giờ như vậy nữa, cho dù em đánh mất chính mình, cũng sẽ không làm mất anh nữa, được không?”