Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 729

“Mọi người đều cho rằng bạn trai tôi tặng cho bọn họ, nói muốn cảm ơn anh ấy, mấy lần còn nhao nhao nói muốn gặp bạn trai tôi.” Nam Khuê cũng không giấu diếm, thành thật nói.

Lục Kiến Thành nhếch môi, nở nụ cười nhàn nhạt: “Vậy thì đơn giản, anh lập tức đi sắp xếp.”

Nam Khuê không ngờ anh lại sảng khoái và dứt khoát như vậy.

Hơi sững sờ, cô lắc đầu: “Anh cũng không phải, tôi để anh mời mọi người ăn cơm còn ra thể thống gì?”

Đôi mắt thâm sâu của Lục Kiến nhìn cô chằm chằm, giọng nói tràn đầy nhu tình: “Khuê Khuê, nếu em đồng ý, anh lập tức có thể.”

“Vết thương trên người thế nào rồi? Anh chạy xuống như thế này, nó sẽ ảnh hưởng đến vết thương.”

Nam Khuê thừa nhận, cô đang sợ hãi và rụt rè.

Vì vậy, chỉ có thể chuyển chủ đề.

Lục Kiến Thành sao có thể không biết cô đang trốn tránh.

Nếu là trước kia, anh nhất định sẽ truy hỏi đến cùng, buộc phải có một câu trả lời.

Nhưng lần này, anh có đủ kiên nhẫn.

Lâm Tiêu nói rất đúng, bây giờ anh chỉ cần làm một chuyện, chính là đối xử tốt với cô và sưởi ấm trái tim đang thất vọng và tổn thương của cô.

Chỉ bằng cách này, anh mới có hy vọng.

Nếu cố ép buộc chỉ có thể làm cho cô cách anh càng ngày càng xa mà thôi.

Hơn nữa, thứ anh muốn là cô cam tâm tình nguyện, là bởi vì yêu chứ không phải vì bất cứ thứ gì khác.

“Vết thương có chút đau.” Lục Kiến Thành nói.

Bây giờ anh đặc biệt thành người hai mặt, bởi vì biết nói như vậy Khuê Khuê nhất định sẽ đau lòng.

“Vậy anh mau đi lên nghỉ đi, chờ miệng vết thương lành thì sẽ không đau.”

Nam Khuê vừa dứt lời, cách đó không xa truyền đến tiếng gọi: “Nam Khuê, bệnh nhân trên giường số 5 gọi.”

Giường số 5 là một bệnh nhân vì ẩu đả đánh nhau, kiếm chuyện, tính tình vô cùng nóng nảy, tuy rằng mỗi lần gọi các cô cũng không có chuyện gì, chỉ là muốn tìm cảm giác tồn tại.

Nhưng miễn là bọn họ được gọi, thì bọn họ vẫn sẽ đi.

Nếu không nhất định sẽ bị chửi rất ghê gớm mà không thể nói được gì.

Cho nên, làm bác sĩ cũng có rất nhiều lúc bất đắc dĩ, nhưng nếu đã lựa chọn nghề này, cho dù có một số cảm xúc tiêu cực, cô cũng sẽ tự mình tiêu hóa, tự nhủ phải lạc quan.

Có chút sốt ruột, Nam Khuê lập tức đẩy Lục Kiến Thành ra: “Mau buông tôi ra, tôi muốn đi xem bệnh nhân.”

Lúc này Lục Kiến Thành mới thật sự buông cô ra, Nam Khuê lập tức cuống quít đi ra ngoài cửa.

Chợt tay bị níu lại, Lục Kiến Thành kéo cô lại: “Buổi tối tan làm, chúng ta cùng nhau ăn cơm.”

“Xin lỗi, tôi đã đồng ý Tiễn Nam rồi, hôm nay sẽ đi thăm dì với anh ấy.” Nam Khuê nói.

Vốn dĩ, cô cho rằng Lục Kiến Thành sẽ tức giận.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK