Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 344

“Em không muốn, người em muốn là anh, em không muốn Lâm Tiêu. Kiến Thành, chẳng lẽ anh thật sự nhẫn tâm như vậy, thật sự muốn bỏ em lại một mình sao? Em đã phẫu thuật xong được mấy ngày nhưng anh không đến thăm em lần nào cả.”

“Anh có biết em nhớ anh thế nào không? Những ngày này em đều ngày nhớ đêm mong, mỗi khi tỉnh dậy đều sẽ cầu nguyện anh có thể đến gặp em.”

“Kiến Thành, van xin anh, đừng đối xử với em như vậy, anh đừng tàn nhẫn với em như vậy được không?”

Nam Khuê vô tình nghe được những lời này, cô cũng không có hứng thú muốn nghe.

Nhưng có lẽ do hai người cách nhau quá gần, cũng có thể do trong phòng quá yên ắng nên cô có thể nghe rõ từng câu một.

Phương Thanh Liên đã phẫu thuật xong nhiều ngày mà một lần anh cũng không đến thăm sao?

Sao có thể chứ?

Nam Khuê không tin chuyện này chút nào, anh luôn xem Phương Thanh Liên như bảo bối, sao có thể để cô ta ở bệnh viện một mình được?

“Lúc tay em được phẫu thuật, Lâm Tiêu đã nói với anh rồi.” Lục Kiến Thành nói: “Bác sĩ nói không có vấn đề gì lớn, mấy ngày nữa sẽ khôi phục như cũ, xem ra em cũng đã khôi phục ổn định rồi.”

“Thu dọn hành lí, sáng mai anh sẽ nói Lâm Tiêu đến đón em.”

“Kiến Thành, anh nói thật sao, anh thật sự để Lâm Tiêu đến đón em sao?” Phương Thanh Liên mừng rỡ.

“Ừm.”

Nghe lời này, Phương Thanh Liên lập tức vô cùng hưng phấn, cô ta vô cùng vui vẻ.

Nam Khuê nắm chặt tay, trái tim lạnh thêm, quả nhiên, anh đã không thể chờ đợi được rồi.

“Lục Kiến Thành, tôi còn chưa đi khỏi đây đâu? Nếu như anh không đợi được nữa thì kí đơn đi, chờ chúng ta ly hôn rồi muốn làm gì thì làm.” Nam Khuê tức giận nhìn anh.

Cho dù muốn đi cũng là do cô từ bỏ, do cô chủ động rời khỏi nơi này mà không phải vì Phương Thanh Liên đến còn cô bị ép rời đi.

“Anh đừng có quá đáng, rốt cuộc anh muốn bắt nạt tôi đến lúc nào?”

Nam Khuê càng nói càng cảm thấy uất ức.

Trái tim đau nhói, nước mắt lại tuôn rơi.

Lục Kiến Thành không nói câu nào, anh đưa tay, vô cùng kiên nhẫn lau sạch nước mắt của cô, từ đầu đến cuối đều không giải thích.

Ở đầu dây bên kia, Phương Thanh Liên vui vẻ đến chết rồi.

Nhất là khi nghe thấy giọng nói tức giận của Nam Khuê, cô ta càng vui vẻ hơn.

Cô ta ngóng trông trời nhanh sáng, mấy năm nay cô ta chờ đợi và chịu đựng, cô ta còn nghĩ cuối cùng mình cũng được nở mày nở mặt, cuối cùng cũng được lên làm chính thức.

Quá tốt rồi, từ hôm nay trở đi, cô ta đã được những gì mình mong muốn, quang minh chính đại vào nhà Kiến Thành ở.

Cô ta thật vui.

Nhưng lúc Phương Thanh Liên đang hưng phấn khoa tay múa chân thì Lục Kiến Thành lại hoàn toàn đưa cô ta trở về hiện thực: “Lâm Tiêu sẽ đưa em ra nước ngoài, từ nay về sau, đừng quay về nữa, anh cũng sẽ xóa hết tất cả liên lạc của em.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK