Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 568

Thật sự là “Tốn nhiều công sức tìm kiếm mà không được, nhưng lại tìm thấy một cách tình cờ không tốn gì”.

“Gọi đi.”

Nghe được giọng nói của Vũ Bằng, Đỗ Quốc Khôn lập tức kích động lấy lại điện thoại, đồng thời nhấn gọi.

Tiếng lẩm bẩm vang lên, mọi người đều nín thở chờ đợi.

“Alo, là Nam Khuê sao?”

Tuy nhiên, khi có một giọng nữ trong trẻo ở phía bên kia của điện thoại.

Vũ Bằng nhất thời tức giận trực tiếp tát vào mặt Đỗ Quốc Khôn, trừng mắt nhìn ông ta.

Ngay khi gã cầm điện thoại di động chuẩn bị ném ra ngoài, giọng nói của Phương Thanh Liên lại vang lên: “Nam Khuê, cô tìm Kiến Thành à, cô chờ một chút, tôi đi gọi anh ấy.”

Dứt lời, Phương Thanh Liên lại trực tiếp cúp điện thoại.

Gọi?

Cô ta sao có thể đi gọi chứ?

Bên kia, Đỗ Quốc Khôn vừa ôm mặt, vừa cầu xin tha thứ: “Anh Vũ, anh Vũ, anh có nghe thấy không? Tên trong miệng người phụ nữ kia nói Kiến Thành, số điện thoại này thật sự chính là của Lục Kiến Thành, con gái tôi thật sự là vợ cậu ta.”

“Vậy thì sao? Người đàn ông để vợ mình ở nhà ra ngoài làm loạn, có lẽ ước gì vợ mình gặp chuyện không may, nhân cơ hội cưới tiểu tam.”

“Không phải, anh Vũ, không phải anh nghĩ đâu.”

Đỗ Quốc Khôn cố gắng giải thích: “Con rể con gái em rất yêu thương, hơn nữa cả nhà họ Lục đều rất thích nó, đàn ông chỉ là ở bên ngoài gặp dịp thì chơi, hơn nữa nhà họ Lục là gia tộc lớn, bọn họ sẽ không bỏ mặc con gái em.”

Thấy Vũ Bằng không bài xích, Đỗ Quốc Khôn tiếp tục nói tiếp: “Anh chỉ cần mang theo con gái em, sẽ không sợ Lục Kiến Thành không cho anh tiền, đến lúc đó đừng nói là một trăm vạn, cho dù là một ngàn vạn, cậu ta cũng sẽ ngoan ngoãn đưa ra.”

“Anh Vũ, cầu xin anh, tha cho em lần này đi.”

Vũ Bằng cau mày, ngẩng đầu nhìn trần nhà.

Ai cũng không biết gã đang suy nghĩ cái gì, chỉ là khoảng ba phút sau, gã buông cổ áo Đỗ Quốc Khôn ra, đồng thời đưa tay, thân mật giúp ông ta phủi phủi chỗ nhăn.

“Mày nghe đây, nợ của chúng ta sẽ xoá bỏ, điều kiện của tao chính là giao cô ta cho tao.”

Đỗ Quốc Khôn vừa nghe, lập tức vui mừng khôn xiết: “Được được, anh Vũ, chuyện này không thể tốt hơn, vậy anh phải nói chuyện giữ lời, không được đòi em một trăm vạn nữa, cũng không cho người chặt cánh tay và chân của em nữa.”

“Đương nhiên, từ trước đến nay tao luôn nói chuyện giữ lời.”

“Được, con nhỏ này giao cho anh xử trí, anh Vũ, em đi trước.”

“Được, đi đi.”

Chờ Đỗ Quốc Khôn rời đi, người phía sau mới nhìn về phía Vũ Bằng: “Anh Vũ, cái này có đáng tin không? Bắt cóc không tốt cho lắm?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK