Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 560

Hơn nữa, cô dựa vào cái gì mà vừa mở miệng đã mượn anh một trăm vạn chứ?

“Không có gì, chỉ là muốn nói với anh một tiếng chúc ngủ ngon, anh ngủ ngon.”

Bên kia điện thoại, Nam Khuê cầm điện thoại di động, mím môi chua xót nói.

“Chỉ muốn nói cái này, không còn gì khác sao?” Bỗng nhiên, Lục Kiến Thành hỏi.

Hơn nữa, giọng điệu của anh hình như có chút không vui.

Nam Khuê tự nhận cuộc điện thoại này cô xử lý rất tốt, cho dù nghe thấy hai tiếng nữ kia, cô cũng chọn xem nhẹ, coi như không nghe thấy.

Anh còn gì bất mãn nữa?

“Không còn gì nữa.” Nam Khuê nói.

Lục Kiến Thành càng tức giận.

Anh cầm điện thoại di động, bước ra ban công, khóa cửa ban công.

Sau đó mở miệng: “Vừa rồi em không nghe thấy tiếng gì sao?”

“Nghe thấy?”

“Vậy em không có gì muốn nói, muốn hỏi sao?” Lục Kiến Thành lại hỏi.

Nam Khuê cầm điện thoại, trong lòng bàn tay toát ra từng lớp mồ hôi.

Ngực cũng giống như bị kim đâm, đau đớn chằng chịt, đâm vào cô gần như không thở nổi.

Cô đã quyết định xem nhẹ, cũng tự nhủ mình không nên suy nghĩ nữa, vì sao anh còn phải nhắc nhở cô hết lần này đến lần khác?

Anh muốn gì ở cô chứ?

Nói một câu, Lục Kiến Thành, không sao, cô có thể hiểu anh, dù sao đàn ông có nhu cầu là chuyện bình thường.

Còn muốn nói một câu khác, Lục Kiến Thành, cô không ngại.

Xin lỗi, hai câu này bất luận là câu nào, cô đều nói không nên lời.

Cô cũng không có cách nào để nhớ.

Cô không muốn trái tim, vì vậy cô chỉ có thể im lặng, và sau đó coi như tất cả mọi thứ không tồn tại.

Có lẽ không có tận mắt nhìn thấy, trái tim sẽ không đau đến như vậy.

“Em không có gì để nói, tất cả đều là tự do của anh.” Nam Khuê siết chặt điện thoại quay lại.

Làm gì có chuyện cô không bận tâm.

Cô không muốn làm trái lòng mình nên chỉ có thể im lặng, rồi giả vờ như không có chuyện gì tồn tại.

Gân xanh trên trán Lục Kiến Thành nhảy dựng lên: “Em chắc không có gì để nói à?”

“Nếu có, thì vẫn giống như vừa rồi, ngủ ngon, ngủ ngon.”

Lần này, Lục Kiến Thành tức giận ném điện thoại.

Điện thoại di động gần như nhảy cao lên ba mét, ngay lập tức vỡ thành từng mảnh nhỏ, lúc này, Phương Thanh Liên từ trên giường bệnh gian nan đứng dậy ngồi trên xe lăn, sau đó khom lưng nhặt mảnh điện thoại lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK