Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 407

Đồ ăn trong đũa Lâm Niệm Sơ đột nhiên rơi xuống bát, có chút không tin: “Thật sự ly hôn?”

“Đêm qua đã cầm giấy ly hôn, sáng hôm nay đã chuyển đến chỗ cậu.”

Nghe đến đây, Lâm Niệm Sơ im lặng, cô ấy và Khuê Khuê rất thân với nhau, cô ấy biết cô yêu Lục Kiến Thành nhiều đến thế nào.

Yêu thầm một người trong mười năm đó, cô ấy không thể tưởng tượng được khoảng thời gian đó lâu đến mức nào, Nam Khuê đã đau lòng, dũng cảm và kiên trì đến mức nào.

Nhưng cô ấy vĩnh viễn nhớ rõ ngày ấy khi Khuê Khuê vui vẻ ôm lấy cô ấy, tươi cười vui vẻ nói: “Niệm Niệm, tớ rất vui, tớ rất vui, cậu biết gì không? Tớ sẽ kết hôn với anh ấy đó! Tớ sẽ gả cho anh ấy!”

“Trời ạ, chuyện này giống như mơ vậy, vậy mà tớ lại có thể gả cho anh ấy, làm vợ anh ấy, Niệm Niệm, cậu véo tớ một cái đi, xem có phải tớ đang mơ hay không?”

Lúc đó cô ấy dùng sức xoa khuôn mặt Nam Khuê, cười chúc mừng: “Khuê Khuê yêu quý, tớ rất nghiêm túc, rất rất nghiêm túc mà nói với cậu rằng cậu không nằm mơ, tất cả đều là sự thật.”

“Niệm Niệm, tớ rất vui, cậu không biết tớ vui đến thế nào đâu, vì giờ phút này mà thậm chí tớ còn cảm thấy cả đời này thật đáng giá.”

Khi đó cô ngây thơ, vui vẻ, cười giống như đồ ngốc vậy.

Mà hiện tại cuộc hôn nhân này chỉ kéo dài hai năm ngắn ngủi, cuối cùng đã thất bại.

Nhạc hết người đi, sao có thể không đau được?

Nhất là Khuê Khuê, cô yêu sâu đậm như vậy.

Nếu không phải mình đầy thương tích, nếu không phải đã vô cùng tuyệt vọng thì sao cô lại rời đi chứ?

Giờ phút này, đột nhiên Lâm Niệm Sơ cảm giác được những cảnh phim mình đóng hàng ngày đều là phí công, vì cô ấy không thể tìm được một lời nào để an ủi Nam Khuê.

Cô ấy thật ngốc, Khuê Khuê có thể an ủi cô ấy vui vẻ, tại sao cô ấy lại không nói được những lời như vậy chứ?

Cuối cùng, Lâm Niệm Sơ chỉ có thể nâng tay lên gắp hết những món Nam Khuê thích vào bát của cô, vừa gắp vừa nói: “Ăn nhiều vào.”

Nam Khuê cười: “Niệm Niệm, cậu không cần như vậy, cậu có thể bên cạnh tớ là tớ vui rồi.”

Lâm Niệm Sơ không nhịn được nữa, hai mắt ngấn lệ.

Cô ấy lập tức đi đến bên cạnh Nam Khuê, ôm lấy cô thật chặt: “Thật xin lỗi, Khuê Khuê, sao tớ lại có thể ngu ngốc như vậy chứ? Một chút cũng không giống cậu.”

Nam Khuê cười nói: “Đó là đương nhiên rồi, ông trời rất công bằng, không thể cho cậu hết cả sắc đẹp và tài năng được, nếu mình không có chút ưu điểm nào thì mình sẽ khóc chết mất!”

“Hu hu hu… Khuê Khuê, sao cậu lại lợi hại như vậy chứ? Lời gì cũng nói được.”

“Được rồi, đừng khóc nữa, không phải là cậu an ủi mình sao? Sao lại thành mình an ủi cậu rồi thế này?”

“Đúng nha!”

Lâm Niệm Sơ lập tức đứng dậy, thoải mái lau sạch nước mắt, sau đó quay trở lại chỗ của mình.

Thật ra cô ấy rất thông minh, cứ như vậy thì cảm xúc của Nam Khuê sẽ nhanh chóng bị kéo ra khỏi chuyện “ly hôn”.

“Không nói nữa, chúng ta ăn đi, nhất định phải ăn một bữa thoải mái, ăn xong mặt trời cũng lặn, tớ dẫn cậu đến biển chơi.”

“Hôm nay không phải quay phim sao?” Nam Khuê hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK