Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 301

Lúc Lục Kiến Thành đến bệnh viện, Phương Thanh Liên đang ở tầng cao nhất của bệnh viện, cô ta xõa mái tóc dài của mình ra, tinh thần gần như rơi vào trạng thái điên loạn.

Cô ta ngồi trên xe lăn, hai tay xoay bánh xe, từ từ tiến về phía trước.

Quan trọng là xe lăn lăn về phía mái nhà, lúc này chỉ còn cách rìa mười centimet.

Lục Kiến Thành thấy vậy, trái tim cũng run rẩy theo.

Lục Nhu ở bên cạnh vừa khóc vừa phối hợp diễn: “Chị Thanh Liên, chị mau xuống đây đi, em cầu xin chị mau xuống đây, quá nguy hiểm.”

“Chị không muốn xuống, Nhu Nhu, em biết không? Chị không còn mặt mũi gặp người khác nữa.”

“Chị Thanh Liên, chuyện sẽ được giải quyết, trước tiên chị xuống đây đã, chúng ta cùng nhau nghĩ cách có được không, còn anh em ở đây, anh ấy nhất định sẽ giúp chị, anh ấy sẽ không mặc kệ chị đâu.”

“Không.” Đột nhiên Phương Thanh Liên điên cuồng gào thét: “Sẽ không, anh ấy sẽ không quan tâm đến chị nữa.”

“Bây giờ trong mắt trong lòng Kiến Thành chỉ có Nam Khuê, anh ấy đã sớm ném chị lên chín tầng mây rồi, sống chết của chị anh ấy căn bản không quan tâm chút nào, Nhu Nhu, em biết chị đau lòng biết bao không? Chị yêu anh ấy như vậy, nhưng anh ấy không để ý đến chị chút nào.”

“Nhưng…” Phương Thanh Liên khóc nói: “Em không cần đáng tiếc cho chị, đều tại chị, là chị tùy hứng muốn chia tay với anh ấy, nếu như bọn chị không xa nhau thì chắc chắn chị sẽ là người phụ nữ hạnh phút nhất trên thế giới này.”

“Chị không nên chia tay với anh ấy, chị hối hận, em biết chị hối hận như thế nào không? Chị hận không thể giảm mười năm tuổi thọ để quay lại lúc bọn chị yêu thầm nhau.”

Không thể không nói, kĩ thuật diễn của Phương Thanh Liên vô cùng tốt.

Nhất là lúc cô ta khóc nói ra những lời này, trong lòng Lục Kiến Thành vô cùng khó chịu.

“Thanh Liên…” Cuối cùng Lục Kiến Thành lên tiếng: “Anh đến rồi, anh không hề bỏ rơi em, anh cũng không phải không quan tâm đến sống chết của em.”

“Em mau đến đây, anh hứa anh nhất định giúp em giải quyết chuyện này, anh sẽ không để tổn hại đến danh dự của em.”

“Kiến Thành!” Phương Thanh Liên kích động gọi tên anh: “Sao anh lại đến đây?”

“Em còn tưởng anh sẽ không đến. Anh vẫn quan tâm em, vẫn yêu em đúng không?”

Phương Thanh Liên nín khóc mỉm cười, cô ta đẩy xe lăn về phía Lục Kiến Thành.

Lúc gần đến, Lục Kiến Thành túm lấy xe lăn ôm cô ta xuống, sau đó trực tiếp bế cô ta về phòng bệnh.

Lúc vào phòng bệnh, Phương Thanh Liên phát hiện bên ngoài là một nhóm người mặc vest đen, người nào người nấy đều cao lớn, xem ra Lục Kiến Thành sợ cô ta lại ra ngoài lần nữa.

Sau khi mang Phương Thanh Liên về phòng bệnh, Lục Kiến Thành quay người nhìn Lục Nhu: “Đi tìm bác sĩ đến.”

“Được, anh, em lập tức đi.”

Kiểm tra xong, bác sĩ nói không có gì đáng lo.

Lục Kiến Thành thở dài một hơi.

“Nghỉ ngơi cho tốt.”

Phương Thanh Liên cho rằng cô ta đã thắng, thắng một cách xinh đẹp, nhưng cô ta nằm mơ cũng không ngờ Lục Kiến Thành nói xong câu này thì muốn rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK