Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 787

Tiếng khóc này lập tức thu hút một số khách mời.

Mặc dù khách đã về rất nhiều nhưng vẫn còn một số người ở lại ăn tiệc.

Ầm ĩ như thế này lập tức hấp dẫn sự chú ý của mấy người.

Hai phút sau, không biết ai hô lên một tiếng: “Thiếu gia đến.”

Lục Nhu vừa rồi còn đang kêu la ầm ĩ lập tức yên lặng, khi thấy Lục Kiến Thành, cô ta lập tức chạy đến kéo tay anh: “Anh, cuối cùng anh cũng đến rồi, anh nhất định phải làm chủ cho em!”

“Anh biết không anh họ, thiếu chút nữa em đã chết rồi.”

Ánh mắt Lục Kiến Thành nhìn về phía trán bị chảy máu của cô ta: “Sao lại thế này?”

Lục Nhu nghe xong còn tưởng rằng anh muốn giúp cô ta lấy lại công bằng.

Cô ta lập tức đắc ý chỉ về phía Nam Khuê đứng trên cầu thang: “Là cô ta, vừa rồi cô ta đẩy em xuống cầu thang, anh, may mà cầu thang không quá dốc, nếu không ngay cả mạng em cũng không còn rồi.”

Lục Nhu khóc lóc vô cùng thê thảm.

Lúc này Nam Khuê đi xuống bên dưới.

Thấy cô, Lục Kiến Thành đẩy Lục Nhu ra rồi đi về phía Nam Khuê, anh nắm lấy tay cô, vô cùng khẩn trương hỏi: “Ban nãy xảy ra chuyện gì vậy? Sao thế? Em có bị thương không?”

“Không sao.” Nam Khuê lắc đầu rồi giải thích: “Em vô ý đẩy em gái anh bị thương, chỉ là vừa rồi lúc xuống tầng cô ta cứ nắm lấy tay em, không cho em rời đi, em chỉ muốn gỡ tay cô ta ra, tự cô ta không đứng vững nên đã ngã xuống.”

Nam Khuê trả lời rất thản nhiên, cô cũng không có gì sai mà phải chối.

Lục Nhu nghe xong lại không đồng ý: “Anh, không phải như vậy, anh đừng tin con hồ ly tinh này, rõ ràng là cô ta đẩy em xuống.”

“Đều do cô ta, cô ta muốn giết em.”

“Anh, anh đừng bị cô ta…” Lừa.

Lời còn chưa dứt thì Lục Kiến Thành đã xoay người, ánh mắt lạnh lẽo nhìn cô ta: “Cô vừa mắng cô ấy là gì?”

“Hồ ly tinh nha, cô ta vốn là…”

“Đủ rồi.”

Lục Kiến Thành quát lớn rồi đưa tay ra xách Lục Nhu đến trước mặt Nam Khuê như gà con: “Bây giờ lập tức xin lỗi cô ấy cho tôi, còn nữa, về sau dù là lúc nào tôi cũng không muốn nghe mấy lời này từ miệng cô nữa.”

Lục Nhu đứng đó, ngẩn người ra như người gỗ.

Cô ta thật sự không hiểu, rõ ràng là người phụ nữ kia sai, sao người xin lỗi lại biến thành cô ta rồi?

“Anh, rõ ràng là cô ta sai, anh có còn xem em là em gái của anh không vậy?” Lục Nhu uất ức rơi nước mắt.

Chỉ tiếc nước mắt của cô ta đã không có tác dụng gì với Lục Kiến Thành.

“Cần tôi đi chiết xuất camera không?”

“Không nói xin lỗi sao?” Lục Kiến Thành quát nhỏ một tiếng.

Khí thế đó đủ để dọa cô ta sợ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK