Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 411

“Vậy chúc hai người may mắn!” Cố Thời Xuyên nói.

Lục Kiến Thành và Hoắc Ti Yến cùng nhau đi ra sân bay.

Đêm càng khuya, bờ biển càng mát hơn, người ra chơi cũng nhiều hơn.

May là trời đã tối, căn bản không nhìn rõ ai với ai, hai người cũng không cần lo lắng bị nhận ra, có thể chơi một cách thoải mái.

Sóng biển lớn hơn một chút, lúc đầu chỉ đến mắt cá chân, bây giờ đã đến đầu gối.

Nhìn bọt nước gợn sóng xô tới, cảm nhận thủy triều lạnh buốt, đột nhiên Nam Khuê kéo Lâm Niệm Sơ liều mạng chạy về phía trước.

Cứ như vậy chạy về phía trước…

Mãi cho đến khi tới một nơi tương đối trống trải, có rất ít người, Nam Khuê mới dừng lại, hai tay chụm lại thành hình cái loa, dùng sức hét lớn: “Lục Kiến Thành, tôi sẽ quên anh, nhất định sẽ quên anh.”

Cô cũng không muốn tiếp tục yêu thầm nữa, yêu thầm quá khổ.

Lâm Niệm Sơ cũng tham gia, cô ấy khoác tay lên vai Nam Khuê: “Khuê Khuê, nói ra sẽ tốt hơn nhiều, chúng ta nhất định phải sống thật thoải mái, đừng đau lòng, bỏ qua một Lục Kiến Thành sẽ có hàng ngàn hàng vạn Phùng Kiến Thành, Đỗ Kiến Thành, mà mỗi một người sẽ yêu thương cậu như bảo bối.’

“Chỉ là một Lục Kiến Thành mà thôi, chúng ta căn bản không thèm.”

Cô ấy vừa nói vừa lấy điện thoại ra mở album ảnh lên: “Cậu nhìn thử đi, chỗ tớ có rất nhiều người có phong cách khác nhau, tiểu thịt tươi có dáng người đẹp như tạc tượng, chó săn nhỏ thân thể khỏe mạnh, còn có cả em trai đáng yêu dễ thương, đại thúc thành thục quyến rũ, từ từ mê người, chân thành dịu dàng, luôn có một người phù hợp với cậu.”

“Người này người này, cả người này nữa, vô cùng gợi cảm, dáng người cũng rất đẹp, có một thời gian tớ rất thích người này.”

“Còn có người này nữa, Tiêu Vũ, nam thần của tới, tuyệt đối là đỉnh của đỉnh.”

Vừa nhắc đến Tiêu Vũ, Lâm Niệm Sơ lập tức biến thân thành một em gái fan cuồng, điên cuồng dỗ dành.

Lúc đầu Nam Khuê không có hứng thú, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt Lâm Niệm Sơ đều là ánh sao rạng rỡ thì đột nhiên có hứng thú: “Cậu nói không sai, dù sao người tớ thích không thích tớ, cần gì tớ phải mãi đâm đầu vào một người chứ?”

Lần đầu tiên Lâm Niệm Sơ nghe Nam Khuê nói như vậy, cô ấy vô cùng vui vẻ, gần như tìm hết tất cả mỹ nam có trong album ảnh của mình cho Nam Khuê xem.

Nam Khuê xem từ đầu đến cuối, cuối cùng cô cũng cảm thấy hoa mắt, có cảm giác như xung quanh mình đều là trai đẹp.

Đàn ông đẹp trai trên thế giới này có rất nhiều, hơn một nửa đều có trong điện thoại di động của Lâm Niệm Sơ.

Nhưng làm sao bây giờ?

Đột nhiên cô cảm thấy mình không còn chút hứng thú nào, dù nhìn nhiều người đàn ông tuấn tú như vậy nhưng cô vẫn cảm thấy Lục Kiến Thành đẹp trai nhất, là người đàn ông nhất, vẫn cảm thấy dáng người của anh đẹp nhất.

“Nam Khuê ơi là Nam Khuê, mày đúng là hết thuốc chữa rồi.”

Sau khi thầm mắng mình xong, đột nhiên cô ý thức được một vấn đề: “Niệm Niệm, Hoắc Ti Yến xem album ảnh này của cậu xong có ghen không?”

“Sao có thể chứ?” Lâm Niệm Sơ nói: “Bọn mình đều tự dùng điện thoại của mình, tuyệt đối sẽ không vượt qua giới hạn của nhau, chuyện này bọn mình đều tự biết.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK