Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 707

Không chỉ bởi vì tay anh không được nhanh nhẹn cho lắm, mà còn vì anh biết rõ rằng một khi ăn hết bữa ăn này, ăn hết nồi lẩu này thì sẽ có ý nghĩa gì.

Nhưng dù có kéo dài thế nào thì bữa tối cũng đến lúc kết thúc.

Cuối cùng, cả hai đã ăn đến tận lúc quán lẩu đóng cửa.

Nam Khuê nhìn quảng trường bên ngoài, chủ động nói: “Chúng ta xuống đi dạo một chút đi.”

“Ừm!”

Bởi vì đã tối muộn rồi, trong quảng trường không có nhiều người, nhưng nhìn từ bên ngoài thì cực kì mỹ lệ, ánh đèn lấp lánh chớp chớp lập lòe, giống như đôi mắt của những ngôi sao nhỏ.

Nhắm mắt và hít thở sâu.

Lại nhắm mắt, lại hít thở sâu.

Nam Khuê xoay người, cuối cùng vẫn mở miệng nói: “Lục Kiến Thành, những lời tôi đã nói lần trước là thật, tôi không có nói đùa.”

“Khuê Khuê …” Lục Kiến Thành nhìn cô, một cơn đau đến tê tâm liệt phế truyền đến.

Khi cô mời anh ăn tối, trong lòng anh đã có một dự cảm chẳng lành.

Anh rất sợ rất sợ.

Vậy mà giờ khắc này vẫn đến.

Không thể tránh khỏi.

Thấy anh mở miệng, Nam Khuê lập tức duỗi tay ra, nhẹ nhàng đặt ngón tay lên miệng mình: “Suỵt, trước hết anh đừng nói gì, cứ nghe tôi nói đã, nếu không tôi sợ mình không có dũng khí nói hết.”

“Lục Kiến Thành, trước hết, tôi thật sự cảm ơn anh, cảm ơn anh đã xuống hồ nước lạnh băng kia cứu tôi một mạng, cũng cảm ơn anh đã nói những lời đó với Phương Thanh Liên, tôi đã nghe thấy hết rồi.”

“Tôi thừa nhận, trong lòng tôi rất xúc động, cũng rất hạnh phúc.”

“Nhưng có một số thứ đối với tôi đã quá muộn rồi, muộn đến nỗi tôi không còn cần nữa, anh hiểu không?”

“Lần trước những lời tôi nói không phải lời nói trong lúc xúc động, cũng không phải vì tức giận mà mất đi lý trí, mà là những lời mà tôi đã cân nhắc kỹ. Tôi đã từng rất yêu anh, yêu đến mức đánh mất chính mình, yêu đến mức mặc kệ tất cả hỉ nộ ái ố của mình, yêu đến mức chủ động nhảy vào một cuộc hôn nhân không có tình yêu, cứ hằng ngày, hằng tháng, hằng năm lặp lại chu kỳ hôn nhân không tình yêu đó.”

“Tôi vẫn luôn cho rằng trái tim tôi rất nhỏ, cũng rất dễ để thỏa mãn, tôi tưởng rằng chỉ cần mỗi ngày được nhìn thấy anh là đã thỏa mãn rồi.”

Nam Khuê đưa tay vuốt mái tóc bị gió thổi loạn: “Nhưng bây giờ tôi mới nhận ra mình đã sai, thật ra trái tim của tôi rất lớn, tôi muốn tất cả của anh, muốn anh một lòng một dạ, cũng muốn ở bất cứ thời điểm nào anh cũng sẽ không do dự mà chọn tôi.”

“Tôi đã bị bỏ rơi quá nhiều lần, anh biết không? Đôi khi tôi thậm chí còn tự dặn mình không nên yêu tiếp nữa, vì tôi không biết nên tiếp tục ôm hy vọng với anh như thế nào nữa.”

“Tôi sợ, tôi thực sự rất sợ.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK