Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1277

“Anh Quý, xin anh bình tĩnh, chúng tôi không làm gì bà ấy cả, chúng tôi chỉ thi hành theo pháp luật mà thôi, tuyệt đối lạm dụng quyền lực, bẻ cong luật pháp đâu.”

Hạ Nhu cũng lập tức vội vã mở miệng: “Dạ Bạch, con mau thả cậu ấy ra đi, bọn họ không có làm gì mẹ hết.”

“Tốt nhất là không có, nếu không tôi nhất định sẽ khiến cho các người không gánh nổi.”

Sau khi lạnh lùng nói xong, Quý Dạ Bạch thả người cảnh sát kia ra.

Lúc nhìn về Hạ Nhu, ánh mắt anh ta lại dịu dàng đi rất nhiều: “Mẹ, vậy mẹ nói cho con biết, sao mẹ lại thành ra như thế này, móng tay cũng cắt hết rồi, mẹ yêu cái đẹp như vậy nên nhất định không phải mẹ tự mình làm.”

Nhìn vào bộ móng cắt ngắn xấu xí của mình, Hạ Nhu liền lập tức thu tay lại, giấu xuống dưới bàn.

“Mẹ, mẹ nói cho con biết đi, rốt cuộc làm sao vậy?”

Nhìn thấy Hạ Nhu vẫn mím môi không nói, vẻ mặt buồn rầu, Quý Dạ Bạch đau lòng vô cùng.

Khi nghĩ đến việc nhìn thấy Lục Minh Bác ở cửa lúc nãy, anh ta lại càng điên máu hơn.

“Con vừa gặp Lục Minh Bác ở ngoài cửa, mẹ nói đi, có phải là ông ta làm không?”

Nghe đến đây, Hạ Nhu dường như ý thức được gì mà điên cuồng lắc đầu.

Bà ta vừa lắc đầu, vừa lặng lẽ rời nước mắt: “Không, không phải đâu, không phải ông ấy.”

“Dạ Bạch, ông ấy chưa đi sao? Con thật sự đã gặp ông ấy ở cửa hả?” Đột nhiên, Hạ Nhu lại trở nên kích động rồi vui vẻ hỏi: “Vậy ông ấy có hỏi gì về mẹ không? Có phải ông ấy cũng rất lo lắng cho mẹ?”

Quý Dạ Bạch trong lòng rối bời.

Anh ta phải nói như thế nào đây?

Mẹ, mẹ hãy quên đi, người bội tình bạc nghĩa như ông ta căn bản không xứng đáng với tình yêu của mẹ!

Nhưng nhìn dáng vẻ phấn khởi và chờ đợi của mẹ mình, anh ta làm sao có thể nhẫn tâm làm tổn thương bà ta được chứ?

“Hỏi rồi.” Quý Dạ Bạch nặng nề gật đầu nói.

“Thật sao?” Quả nhiên, Hạ Nhu liền trở nên phấn khích: “Dạ Bạch, ông ấy hỏi rồi sao? Vậy con mau nói cho mẹ biết, ông ấy đã hỏi gì vậy?”

“Ông ta nói” lúc mở miệng, Quý Dạ Bạch cảm thấy như bị một hòn đá ngàn cân đè nặng trong lòng: “Ông ta nói, ông ta đã biết hết ngọn nguồn của sự việc rồi, ông ta sẽ nghĩ cách cứu mẹ ra ngoài, bảo mẹ ở trong này đừng nản lòng, nhất định phải chăm sóc tốt cho bản thân.”

Nghe tới đây, gương mặt của Hạ Nhu liền lập tức tươi như nở hoa.

Bà ta lấy tay ôm má, vui mừng vô cùng: “Mẹ biết mà, ông ấy vẫn rất quan tâm đến mẹ. Chỉ là bà già Vân Thư đó quá ghê gớm nên ông ấy mới không dám quang minh chính đại quan tâm mẹ thôi.”

“Dạ Bạch, con phải nhớ lấy, mẹ có thể chịu đựng khổ sở trước mắt. Chỉ cần sau này con cướp được quyền lực rồi đuổi bà già Vân Thư đó đi, nhà họ Lục trở thành của chúng ta rồi, cha của con sẽ quay lại thôi, ông ấy nhất định sẽ quay về bên cạnh mẹ, đối xử tốt với mẹ.”

Quý Dạ Bạch khó khăn gật đầu: “Vâng, con nhớ rồi ạ.”

Hạ Nhu mặt mày vô cùng vui vẻ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK