Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 861

Sự khó chịu trên gương mặt anh quá rõ ràng và sâu sắc, giống như một thanh kiếm vô hình xuyên qua trái tim cô.

Nếu có thể, cô thực sự không muốn anh đau khổ như vậy, cô thực sự mong anh có thể hạnh phúc.

“Xin lỗi.”

Nam Khuê chỉ có thể trả lời như vậy.

Nhưng, Lục Kiến Thành làm sao có thể tiếp nhận hai chữ mơ hồ này?

“Đừng nói xin lỗi, anh không muốn nghe hai chữ này, nói cho anh biết nguyên nhân.” Anh dùng sức kiềm chế chính mình.

“Thực sự xin lỗi, đơn giản chỉ là tôi không muốn ở bên anh nữa, tôi vừa mới nói rồi, gương vỡ khó lành, tôi không muốn giẫm lên vết xe đổ nữa, đây chính là nguyên nhân.”

“Không đúng.” Lục Kiến Thành kiên định lắc đầu: “Đây chỉ là cái cớ của em, anh muốn biết nguyên nhân thực sự.”

“Khuê Khuê, nói cho anh biết, rồi chúng ta sẽ cùng nhau giải quyết được không? Chúng ta vất vả lắm mới hòa hợp lại, sao giờ nói chia xa là chia xa chứ?”

Lục Kiến Thành vươn tay nắm chặt lấy tay cô.

Giọng điệu vẫn rất nhẹ nhàng.

Trái tim của Nam Khuê lại càng đau hơn.

“Những gì tôi nói là lý do thực sự, không có lý do nào khác, sao anh lại không tin chứ?”

“Lý do vớ vẩn như vậy, anh đương nhiên sẽ không tin.”

Nam Khuê nhìn anh chằm chằm, mặt đầy vẻ đau thương: “Lục Kiến Thành, anh nhất định phải dò hỏi tới cùng vậy sao?”

“Đúng vậy.” Anh gật đầu lia lịa: “Anh nhất định phải biết nguyên nhân thực sự.”

Nam Khuê không nói gì.

Cô ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ngoài cửa sổ trời đã đen kịt, yên tĩnh cực kỳ.

Thậm chí còn không có lấy một ngôi sao, chỉ có một bầu trời đêm loang lổ như mực.

Hít sâu một hơi, cô nhìn về phía Lục Kiến Thành: “Anh thật sự phải biết sao?”

“Đúng vậy.”

“Được rồi, tôi sẽ nói cho anh.”

Vừa dứt lời, cô duỗi tay lên, từng ngón tay run rẩy cởi bỏ cúc áo.

Trong nháy mắt, những vết bầm tím nổi bật trên chiếc cổ thon hiện ra trước mặt Lục Kiến Thành.

“Là ai làm, nói cho anh biết, rốt cuộc là em đã phải trải qua những gì?” Lục Kiến Thành lập tức đi tới, lo lắng hỏi.

Nam Khuê lại giơ hai tay lên, hết cánh tay này đến cánh tay khác, ngay sau đó, lại có vài vết bầm lọt vào mắt Lục Kiến Thành.

Anh vươn tay nắm lấy cánh tay cô: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Nói cho anh biết.”

Nam Khuê nhắm mắt lại, nước mắt bắt đầu rơi xuống không kiểm soát: “Được, tôi sẽ nói cho anh.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK