Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 973

Thấy vậy, Nam Khuê vội vàng lau đi những giọt nước mắt trên khóe mắt, cố gắng mỉm cười.

“Không có, không có, em … chỉ là em rất hạnh phúc, rất cảm động.”

“Người ta nói phụ nữ đẹp nhất khi mặc váy cưới, nghĩ đến việc được gả cho anh, em lại cực kỳ mong chờ.”

Lục Kiến Thành đau lòng ôm lấy mặt cô: “Anh cũng rất mong chờ, nhưng anh không muốn nhìn thấy em khóc.”

Nam Khuê lập tức mỉm cười gật đầu: “Được rồi, em sẽ không khóc, em sẽ cười.”

Lời vừa dứt, một nụ cười rạng rỡ nở trên khóe miệng cô.

Chỉ là trong lòng đã chua xót đến cực hạn.

Hai ngày này, Nam Khuê vẫn luôn đến công ty với Lục Kiến Thành.

Anh vẫn rất bận rộn, dành phần lớn thời gian để xem tài liệu, giải quyết công việc và họp hành.

Nam Khuê dựng lên một bàn vẽ trong văn phòng anh.

Cô chưa từng học qua những kỹ thuật vẽ trang cao siêu.

Kỹ năng duy nhất cô có được là do mẹ cô dạy khi cô còn nhỏ.

Dù lúc đó sống trong cảnh nghèo khó nhưng mẹ cô vẫn giữ được tình yêu cuộc sống, và hội họa luôn là sở thích của bà.

Nam Khuê đi theo bà cũng học được một vài cách vẽ.

Ngày đó nhìn thấy anh ngồi ở bàn làm việc xử lý công vụ, ánh mặt trời chiếu vào mặt tạo nên một hình ảnh động lòng người.

Cho nên cô cũng không chút suy nghĩ, lập tức ra ngoài mua dụng cụ vẽ tranh.

Sau hai ngày, cuối cùng cô cũng hoàn thành bức tranh.

Sau khi hoàn thành nét vẽ cuối cùng, Nam Khuê gật đầu hài lòng.

Đang vươn vai, cô định quay lại thì sau lưng vang lên giọng nói của Lục Kiến Thành: “Em vẽ anh sao?”

Nam Khuê bị dọa một phen, hoàn toàn không nghĩ là đằng sau có người.

Bút vẽ đang cầm trên tay cô run lên.

Nhìn về phía Lục Kiến Thành, cô đang định trả lời.

Khi nhìn thấy nét mặt của anh, cô lập tức bật cười ra tiếng.

Khuôn mặt nhỏ nhắn duyên dáng cười lên một nụ cười động lòng người.

Nhìn thấy cô cười đến động lòng người, Lục Kiến Thành nắm lấy tay cô, uy hiếp mở miệng.

“Cười cái gì vậy? Cười vui vẻ vậy hả?”

Nhìn khuôn mặt đầy màu sắc của anh, Nam Khuê không khỏi nở nụ cười lần nữa: “Không có gì, chỉ cảm thấy hôm nay anh cực kỳ đẹp trai.”

Lục Kiến Thành cảm thấy có chút khó tin.

Từ bao giờ cô biết nói mấy lời ngon tiếng ngọt này?

“Gạt anh hả?” Anh nhướng mày, nhìn về phía Nam Khuê.

Nam Khuê lập tức cười lắc đầu: “Không có, không có, hôm nay anh thật sự rất đẹp trai, ngay cả đóa hoa đẹp nhất cũng không thể so với anh.”

Còn không phải vì trên mặt anh đủ loại màu sắc sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK