Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 706

“Nam Khuê, cảm ơn cô!”

“Nam Khuê, cô thật tốt, thật sự cảm ơn cô.”

Nam Khuê không hiểu gì, lập tức túm Đông Họa lại hỏi.

Nghe được câu hỏi của Nam Khuê, Đông Họa há to miệng: “Không phải chứ, Khuê Khuê, cậu không biết sao?”

“Biết cái gì?”

“Sáng sớm hôm nay, lúc cậu còn chưa đến, chúng mình đã nhận được bữa sáng, còn có sữa, cà phê, đủ các loại hoa quả, đều là những thứ mà bình thường mọi người muốn ăn nhưng không nỡ ăn đó.”

“Kí tên, Nam Khuê mời mọi người ăn, hi vọng mọi người giúp đỡ nhiều hơn.”

Nam Khuê nghe xong đã lập tức hiểu rõ.

Cô lập tức gọi điện thoại cho Lục Kiến Thành.

“Đúng, là anh cho người chuẩn bị.” Lục Kiến Thành trả lời rất nhanh.

Nam Khuê nhíu mày, có chút đau đầu: “Lục Kiến Thành, cảm ơn ý tốt của anh, nhưng anh làm vậy tôi nhận không nổi, anh nói Lâm Tiêu tính thử xem hết bao nhiêu tiền, tôi có lương sẽ gửi lại cho anh.”

“Không cần, anh bỏ ra gì đó rồi sẽ không thu lại.”

Lục Kiến Thành tức giận, nói xong lập tức cúp điện thoại.

Nam Khuê bĩu môi, anh tức giận cái gì chứ?

Hai người đã chia tay rồi, cô không phải người đã chia tay còn thoải mái nhận đồ của người cũ.

Bỏ đi, buổi tối khi anh đến đó cô, cô sẽ nói chuyện rõ ràng với anh.

Tan làm, Nam Khuê trực tiếp lên xe của Lục Kiến Thành.

“Tối nay anh có rảnh không? Tôi muốn mời anh ăn một bữa cơm.” Nam Khuê chủ động lên tiếng.

Lục Kiến Thành vô cùng bất ngờ, gật đầu: “Được, em muốn ăn gì?”

“Nếu đã là tôi nhìn anh thì đương nhiên là anh chọn.”

“Vậy ăn lẩu đi, em thích ăn món đó mà.”

“Không cần phải theo ý của tôi, anh chọn món mình thích ăn đi.” Nam Khuê nhấn mạnh.

“Anh cũng muốn ăn lẩu.” Anh nói.

Nam Khuê nhìn Lâm Tiêu: “Làm phiền trợ lí Lâm mang tôi đến quảng trường **, ở đó có quán lẩu khá ngon.”

“Được, cô Nam Khuê.”

Lúc hai người đến, bên trong đã vô cùng náo nhiệt, tiếng người ồn ào qua lại.

Vận may của họ không tồi, đúng lúc có một bàn ăn xong, bọn họ thuận tiện ngồi vào bàn đó.

“Lục Kiến Thành…”

Vừa ngồi xuống, Nam Khuê đã gọi tên anh.

Dường như ý thức được chuyện gì đó, Lục Kiến Thành vội vàng nói: “Có gì lát nói sau, anh đói, chúng ta ăn cơm trước đã.”

Nam Khuê gật đầu: “Được.”

Bữa lẩu này, hai người ước chừng ăn mất hai tiếng.

Lục Kiến Thành ăn rất chậm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK