Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 315

Cô muốn khóc, nhưng cũng không khóc được.

Trò đùa?

“Lục Kiến Thành, anh đang nói, tôi lừa anh sao?”

Hóa ra đây chính là kết luận anh đưa ra cho cô.

Đây chính là câu trả lời cho cuộc điện thoại mà cô dùng cả tính mạng của mình để gọi.

Trong không gian chật chội đều là hơi nóng, hơi nóng từ động cơ tỏa ra, hơi nóng của máu tươi, hơi nóng từ hô hấp của con người trong không gian kín, nhưng Nam Khuê lại cảm thấy mình như đang trong một hầm băng vậy, lạnh đến buốt giá con tim.

Lạnh, thật lạnh.

Lạnh đến mức cô phải đưa tay lên chạm vào tim mình xem có bị thương hay không.

Đầu càng ngày càng đau, nhưng Nam Khuê vẫn có thể chịu được sự đau đớn này.

Đáng sợ nhất là cơn đau nhức truyền đến từ bụng cô, hô hấp của cô càng ngày càng rối loạn, cô chỉ có thể thở dốc từng hơi lớn để làm dịu sự đau đớn này.

“Lục Kiến Thành, tôi không lừa anh, tôi căn bản không cần lừa anh.”

“Tôi bị thương, thật sự, tôi và lái xe đều bị tai nạn xe cộ, hiện tại tôi rất đau, toàn thân đều đau nhức, tôi xin anh, cứu tôi.”

Nói một câu quá dài khiến Nam Khuê đau đến mức rên rỉ.

Quá đau, cơn đau nhức kéo đến từng cơn, mạnh mẽ đánh thẳng vào tâm trí cô.

“Nam Khuê…” Giọng Lục Kiến Thành lạnh xuống: “Rõ ràng anh đã nói Lâm Tiêu đưa em về, lái xe ở đâu ra? Anh biết em không muốn anh đi tìm Thanh Liên, nhưng anh không đi thì cô ấy sẽ chết.”

“Em đã nói sẽ không ngăn cản anh đi, vậy bây giờ thì sao? Em đang làm cái gì vậy?”

Ha ha… Nam Khuê muốn cười nhưng cô cười không nổi.

Hóa ra anh cảm thấy tất cả những gì cô làm là diễn, đều là giả, mục đích là để ngăn cản anh đi cứu Phương Thanh Liên.

“Lục Kiến Thành, tôi không có lừa anh, tôi thật sự bị tai nạn, Phương Thanh Liên sẽ chết, vậy tôi thì sao?”

“Nếu như tôi nói tôi sẽ chết thì sao? Còn có bảo bối nữa.”

“Bảo bối?”

Nam Khuê nắm chặt điện thoại, vì bảo bối, trong giây phút cuối cùng, cô quyết định nói ra bí mất đã giấu trong lòng: “Đúng vậy, bảo bối, Kiến Thành, tôi không nói cho anh biết tôi đã mang thai, đã ba tháng.”

“Bây giờ tôi đau quá, tôi đang chảy máu, Kiến Thành, xin anh, cứu chúng tôi, cứu lấy con của chúng ta, van xin anh…”

Máu càng ngày càng chảy nhiều hơn, Nam Khuê sợ đến mức không còn nói chuyện liền mạch được nữa.

Nói ra việc mang thai đã là vốn liếng cuối cùng của cô.

Nếu như ngay cả việc này mà anh cũng không tin, không thể khiến anh nói ra lời sẽ đến cứu cô thì cô sẽ hoàn toàn hết hi vọng, sẽ không còn ôm chút hi vọng nào với anh nữa.

“Nam Khuê, từ khi chúng ta chung phòng đều dùng biện pháp tránh thai, nếu như em nói những chuyện khác thì có lẽ anh còn tin.”

Lúc giọng Lục Kiến Thành lại lần nữa vang lên, Nam Khuê chỉ cảm thấy thế giới hoàn toàn trở nên u ám, không còn chút ánh sáng nào nữa.

Mặt trời trong thế giới của cô đã tắt.

Vĩnh viễn ngừng chiếu sáng, sẽ không còn chiếu sáng nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK