Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 343

“Vẫn được.” Nam Khuê nói.

Lục Kiến Thành đưa tay vào trong chăn, nửa tin nửa ngờ kiểm tra nhiệt độ trên người cô.

Vừa đụng vào người cô, anh lập tức mở điều hòa trong phòng lên, sau đó cởi áo khoác, trực tiếp vào chăn nằm, ôm cả người cô vào trong ngực.

Anh cảm thấy chỉ có dùng cách này để sưởi ấm mới là nhanh nhất.

“Anh làm gì vậy?”

Thấy anh vào chăn, Nam Khuê theo phản xạ lùi về sau, cả người giống như chim sợ cành cong, bị dọa đến mặt trắng bệch.

“Ủ ấm cho em.”

Lục Kiến Thành nhìn cô, ánh mắt cưng chiều, giọng nói dịu dàng không thể tưởng tượng nổi.

Nếu như không phải bản thân đã trải qua nhiều chuyện như vậy thì thiếu chút nữa cô đã chìm đắm vào những thứ này.

Nhưng lần này cô sẽ không như vậy nữa.

“Không cần, tự tôi cũng có thể làm ấm được.” Nam Khuê không chút suy nghĩ, trực tiếp từ chối.

“Nếu như tự em có thể ấm lên thì cũng sẽ không lâu như vậy, Nam Khuê, đừng bướng bỉnh.”

Dứt lời, Lục Kiến Thành vẫn bá đạo ôm cô vào trong ngực, sau đó vòng tay qua người cô, bàn tay nhẹ nhàng xoa xoa sau lưng mềm mại của cô.

Làm đồng thời hai cách, cơ thể Nam Khuê nhanh chóng trở nên ấm áp.

Sắc mặt cô cũng hồng hơn, làn da trở nên hồng hào hơn, không còn trắng bệch như lúc trước.

Nhưng tay chân cô vẫn lạnh buốt như cũ.

Lúc chạm vào hai chân cô, Lục Kiến Thành nhíu chặt mày, nhớ lại lúc anh bế cô từ cửa sổ xuống, đôi chân nhỏ của cô để trần, cái gì cũng không đi.

Nhớ đến cảnh mấy ngày trước cô bị mảnh thủy tinh đâm bị thương, Lục Kiến Thành lập tức khẩn trương: “Chân em còn đau không?”

Nam Khuê lắc đầu: “Rất tốt, không đau.”

Cô nói dối.

Đương nhiên đau!

Bị nhiều mảnh thủy tin đâm như vậy, vết thương lại sâu như vậy, mới qua mấy ngày, cô đương nhiên rất đau.

Nhưng cô đã không muốn thể hiện sự yếu đuối, sự bất lực, sự đáng thương của mình ra trước mặt anh nữa.

Có người đau sẽ là một bảo bối.

Cũng có người đau thì chỉ là một trò cười.

Từ nay về sau, cô không muốn biến bản thân mình thành một trò cười nữa.

Lúc này điện thoại của Lục Kiến Thành vang lên, là Phương Thanh Liên gọi tới.

Vừa nhận máy đã nghe được tiếng khóc sướt mướt đau lòng của cô ta: “Kiến Thành, cuối cùng anh cũng nhận điện thoại rồi, anh có biết mấy ngày nay vì không liên hệ được với anh mà em hoảng đến mức nào không?”

“Anh đã nói với Lâm Tiêu rồi, cậu ấy sẽ chăm sóc tốt cho em.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK