Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 313

Đầu Nam Khuê mạnh mẽ đập về phía trước.

Không biết xe lộn mấy vòng trên mặt đất, cô chỉ biết đầu và cả người cô đều rất đau, đau đến mức tưởng như sắp chết.

Cơ thể cô như muốn phân ra từng mảnh nhỏ.

Cuối cùng chiếc xe không lăn lộn nữa.

Xuyên qua kính chiếu hậu, Nam Khuê thấy chiếc xe gây tai nạn xe cộ bỏ đi như không có chuyện gì xảy ra, càng đi càng xa.

Đầu đau đến mức như muốn nổ tung, nhưng Nam Khuê vẫn còn chút tỉnh táo.

Cô khó khăn nghiêng đầu nhìn, lúc này cô mới phát hiện lái xe ngồi bên cạnh đã gục đầu xuống tay lái, máu chảy rất nhiều.

“Bác tài… Bác… tài…” Nam Khuê cố gắng chống đỡ cơ thể, gần như dùng hết tất cả sức lực của mình mà gọi.

“Bác tài, tỉnh, mau tỉnh lại đi, bác phải kiên trì, bác phải cố gắng chịu đựng.”

Nam Khuê khóc, lớn tiếng nói.

Nhưng cũng không có chút tác dụng nào, tài xế vẫn hôn mê như cũ.

Hơn nữa máu trên đầu ông ấy ngày càng nhiều, trong không gian xe đóng chặt đều là mùi máu tươi.

Nam Khuê vẫn cho rằng mùi máu tươi là từ người tài xế, mãi đến khi bụng dưới cô bắt đầu đau nhức, bên dưới như có gì đó chảy ra.

Đột nhiên trong lòng cô có cảm giác không tốt chút nào.

“Bảo bối…”

“Bảo bối…”

Nam Khuê gào khóc.

Cô muốn kêu cứu, muốn ra ngoài, muốn đến bệnh viện.

Nhưng cửa xe đã bị phá hỏng, trời mưa quá lớn, trên đường vốn không có xe, tiếng kêu cứu của cô càng không có ai nghe được.

Làm sao bây giờ? Cô có thể làm gì bây giờ?

“Bảo bối, con đừng xảy ra chuyện gì nhé, con tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì, con có chuyện thì mẹ phải làm sao bây giờ?”

“Bảo bối, con cố gắng lên, mẹ nhất định sẽ cứu con.”

“Bảo bối, mẹ van xin con, đừng xảy ra chuyện gì, đừng bỏ mẹ mà đi.”

Nước mắt Nam Khuê tuôn như mưa.

Cô vô cùng vô cùng sợ, cô sợ chết.

Trái tim như rơi vào vực sâu vạn trượng, dọa cô sợ đến mức đầu óc không còn tỉnh táo.

“Không được, Nam Khuê, mày không thể hoảng loạn, không thể loạn được, mày nhất định phải bình tĩnh.”

“Chỉ bình tĩnh mới có thể cứu được bản thân và bảo bối.”

Nam Khuê hít một hơi thật sâu, cô véo tay mình, cố gắng để bản thân giữ tỉnh táo.

Bối rối sẽ không cứu được người, chỉ có thể bình tĩnh thì cô mới có thể nghĩ cách được.

Đúng rồi, điện thoại.

Cô còn có điện thoại, có thể gọi điện thoại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK