Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 408

“Không quay, diễn viên ở đoàn làm phim có chút chuyện, đúng lúc được nghỉ hai ngày, tất cả mọi người đều được nghỉ.”

Nghe đến đây, Nam Khuê cảm động nói không ra lời.

Mắt cô gần như lập tức ẩm ướt.

Nhưng do có khói bốc lên từ nồi lẩu che đi nên Lâm Niệm Sơ không phát hiện ra thôi.

Nam Khuê nhẹ nhàng lấy tay xoa mắt, thật ra trong hai người bọn họ, Niệm Niệm mới là người thông minh, từ nhỏ cô ấy đã láu lỉnh, được rất nhiều người thích.

Nam Khuê biết trên đời đâu có nhiều chuyện trùng hợp như vậy.

Nhất định Niệm Niệm vì cô nên mới cố ý nghỉ hai ngày, chắc chắn sau khi cô đi, công việc của Niệm Niệm sẽ gấp đôi, cô ấy nhất định phải quay bổ sung những ngày nghỉ.

Ăn lẩu rất thích hợp để nói chuyện phiếm.

Sau đó hai người tâm sự rất nhiều, Lâm Niệm Sơ cố gắng hết sức không chạm vào nỗi đau của Nam Khuê.

Ăn lẩu xong, hai người bắt đầu đi ra biển.

Lâm Niệm Sơ chuẩn bị một chiếc xe thể thao mở mui, cô ấy lái xe, Nam Khuê ngồi ở vị trí phó lái.

Mặt trời đã bắt đầu lặn, ánh nắng màu cam nhuộm cả một vùng trời, ánh sáng bao trùm khắp nơi, nhìn vô cùng đẹp.

Hai bên đường là những cây cọ cao lớn, gió biển thổi trên người lành lạnh vô cùng thoải mái, xua tan đi cái nắng oi bức của mùa hè.

Khoảng nửa giờ sau, hai người đã đến biển.

Người ở bờ biển khá nhiều, Nam Khuê có chút lo lắng.

“Niệm Niệm, cậu như vậy có bị người khác nhận ra không? Ở đây lại không có kính râm nữa!”

Lâm Niệm Sơ hất tóc: “Không sao, tớ đã cố ý ăn mặc vô cùng đơn giản, người qua đường rất nhiều, sẽ không sao đâu.”

Nhưng nhớ đến chuyện cô ấy bị nhận ra ở cửa hàng lần trước, Nam Khuê vẫn rất lo lắng.

Cô lấy kính râm ra, tự mình đeo lên cho Lâm Niệm Sơ: “Vẫn nên chuẩn bị trước thì hơn.”

Lúc hai người đến là thời điểm tốt nhất.

Mặt trời đã xuống núi nên không còn quá nóng, gió biển thổi vào người rất thoải mái khiến hai người đều vô cùng hài lòng.

Một cơn gió thổi đến, sóng biển nhẹ nhàng đánh vào lên mắt cá chân hai người, dưới lòng bàn chân là bãi cát mềm mại, dẫm lên còn dễ chịu hơn cả bông.

Hai người đi một lúc, nhân lúc trời còn chưa tối, bắt đầu chụp ảnh.

Cậu chụp tớ, tớ chụp cậu.

Mặc dù hai người đều cảm thấy kĩ thuật chụp ảnh của mình không ra gì nhưng dù sao giá trị nhan sắc của hai người cũng cao, chụp như nào cũng đẹp.

“Khuê Khuê, lại đây, chúng ta chụp với nhau một cái.”

“Được.”

Hai người đều cười, cùng nhau chụp lại khoảnh khắc xinh đẹp nhất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK