Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 879

Là do cô quá ngây thơ rồi! Không cần biết thật sự đã xảy ra chuyện gì, hoặc chỉ cần ngủ trên cùng một chiếc giường thì đối với bọn họ mà nói đều như nhau cả.

Cô vuốt mặt mình, đột nhiên cảm thấy mình khóc không nổi rồi. Nhưng nếu đã để ý như vậy, thì tại sao lại cho cô hy vọng, tại sao lại nói những lời đó cho cô nghe, khiến cô ghi tạc trong lòng chứ.

“Khuê Khuê, anh muốn chắc chắn nói với em, người anh cần là em, chỉ một mình em, không cần biết em trở thành dạng gì, cũng không cần biết em đã trải qua những gì, em đều là Khuê Khuê của anh, cũng là người mà anh muốn nắm tay đi hết cuộc đời này.”

Những lời này vẫn còn đang ở trong điện thoại cô đây. Mới qua được bao lâu chứ?

Bây giờ xem ra, quả đúng là một trò cười.

Haha… đến cuối cùng đều là những lời dối trá.

Lục Kiến Thành loạng choạng chạy một mạch đi, cả người anh luống cuống mờ mịt đến cùng cực, trong lòng lại càng đau đớn như bị giày vò tâm can.

Trước đó Nam Khuê nói cô và người đàn ông đó không xảy ra chuyện gì, anh đều tin tưởng không chút nghi ngờ.

Thế nhưng sau khi nhìn thấy Quý Dạ Bạch, anh biết mình thua rồi.

Anh tin Khuê Khuê của anh, nhưng anh không thể tin được tên Quý Dạ Bạch kia.

Một thằng con trai của tiểu tam, một tên biết bao nhiêu năm đều dùng trăm phương ngàn kế muốn trả thù anh, hận không thể khiến anh càng đáng càng tốt, sao có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy được?

Sao anh có thể nói Khuê Khuê của anh, anh và Quý Dạ Bạch vốn dĩ không phải người xa lạ.

Quý Dạ Bạch chính là con rơi bên ngoài của cha anh.

Khi Hoắc Ti Yến đến thì Lục Kiến Thành đã say mèm trong quán bar rồi. Khắp nơi trong phòng bao đều là chai rượu, rượu vang, rượu trắng, bia, không biết là có bao nhiêu, vỏ chai rải đầy tán loạn trên mặt đất.

Lục Kiến Thành nghiêng người gục trên sofa, trong tay còn cầm một bình rượu không ngừng uống.

Cái này đâu phải uống rượu giải sầu, rõ ràng đang tự tìm cái chết thì đúng hơn.

Hoắc Ti Yến bước tới, giật lấy bình rượu trong tay anh: “Cãi nhau với Nam Khuê rồi? Uống hăng thế này?”

“Không phải.” Lục Kiến Thành lắc đầu: “Còn nghiêm trọng hơn cãi nhau nhiều.”

“Nếu là anh em thì đừng nói chuyện, cứ cùng tôi uống rượu là được rồi.”

Dứt lời, Lục Kiến Thành lại nhặt bình rượu trên đất lên, nhẹ nhàng mở ra sau đó không ngừng dốc vào miệng.

Rượu trong tay anh hoàn toàn không giống rượu, lúc này cứ đổ vào bụng giống như nước lọc vậy.

“Đừng uống nữa.” dù đều cùng là đàn ông, biết rõ một vài lúc cần mượn rượu để giải sầu, thế nhưng Hoắc Ti Yến cũng không nhìn được nữa, anh ta cướp bình rượu ném đi, đồng thời nói: “Còn uống nữa thì mạng của cậu cũng vứt ở đây rồi.”

“Haha…”

Lục Kiến Thành cười lạnh hai tiếng, đột nhiên anh ôm lấy bụng, lảo đảo chạy vào nhà vệ sinh.

Trong nhà vệ sinh, anh nôn mửa giống như nôn ra cả mật đắng.

Đến cuối cùng, toàn bộ bồn vệ sinh đều là máu. Trên khoé miệng khô khan của anh cũng dính đầy máu.

Hoắc Ti Yến không nhìn nổi nữa, trực tiếp đưa anh đi bệnh viện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK